Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 478: Cự chưởng đen kịt

Đan Kiền ngẩng đầu nhìn hắc động vặn vẹo phía xa, ánh mắt thâm sâu, đột nhiên, đồng tử kim quang lấp lánh co lại! “Hừ! Đám sâu bọ, cuối cùng cũng chịu đi ra rồi ư?
Cự chưởng đen kịt ầm ầm giáng xuống!
Ánh mắt đen thui bên trong hắc động vặn vẹo vô cùng nổi bật.
Sau đó, một đạo chưởng ấn tăm tối từ trong hắc động rơi xuống, điên cuồng khuếch trương, trong nháy mắt lập tức hóa thành cự chưởng bao phủ bầu trời trong phạm vi trăm triệu dặm.
Phía sau hắc động vẫn còn đại năng chưa rời đi, muốn một chưởng giết chết một tỷ một trăm hai mươi triệu tu sĩ!
Khí cơ bị cố định một chỗ, sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng nhợt, cơ thể cứng ngắc, không hề nghĩ gì đến việc chạy trốn.
“Càn rỡ!”
Lưu Đông Xuyên gầm lên một tiếng, vô thượng kiếm ý không ngừng sôi trào trong đáy mắt, trở tay nắm chặt trường kiếm trong suốt xuất hiện trong tay, liên tục chấn động.
Hiện tại ba người Đan Kiền đang vô cùng suy yếu, cũng chỉ còn hắn ta có sức lực đánh một trận, nhưng từ khí tức khủng bố mà đối phương bộc phát ra, người này đã vượt xa Đan Kiền, sắp đột phá Phong Vương cực cảnh!
Hiển nhiên hắn ta không phải đối thủ của kẻ đó, nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác, nếu hắn ta rút lui, biết bao tu sĩ khó khăn lắm mới bảo vệ được đang đứng ở phía dưới sẽ thân tử, đạo tiêu!
Ý niệm đạo tâm của Bạch Đông Lâm kịch liệt phát sáng, giãy giụa khỏi khí thế áp chế khủng bố, Vô Vi thần hồn trong Thần Hải đứng thẳng dậy, trong tay cầm sẵn bia Tiêm Giác Kim Hồng, chuẩn bị hút đám người Niên Niên vào trong đó bất cứ lúc nào.
Hôm nay phải đối mặt với nguy cơ thất bại trong gang tất, chỉ trách hắn đã thả đám người này ra khỏi thế giới thấp duy quá sớm.
Nhưng hắn không thể không làm như thế, hắn không thể mở ra thế giới thấp duy ngay trước mặt lão tổ hóa thân được!
Nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ để lộ hết thảy, hắn không vô tư đến mức đó, muốn cứu vớt chúng sinh, tiền đề là lợi ích của hắn không bị xâm phạm!
“Chúng sinh nhất kiếm!”
Vẻ mặt Lưu Đông Xuyên cực kỳ nghiêm túc, vô số tế bào năng lượng trong thân thể đang không ngừng bốc cháy, hắn ta phải liều mạng!
Trường kiếm trong suốt trong tay kịch liệt chấn động, hư thật biến ảo, vầng sáng vô cùng lóa mắt bộc phát ra ngoài.
Trong vầng sáng lóa mắt hiện rõ vô số dị tượng.
Thành trì như rừng, đám chúng sinh mặt trời lặn thì nghỉ, mặt trời mọc thì làm, sinh tử cưới gả, một ngày ba bữa, cảnh tượng cuộc sống bình phàm tràn ngập khói lửa nhân gian hiện lên từng cái một.
Cảnh đẹp hư ảo hiện ra tầng tầng lớp lớp, vô số bóng dáng tu sĩ ở trong đó bận rộn như thoi đưa, đọc kinh tụng đạo, ngồi xếp bằng thu nạp thiên linh khí, luyện đan, luyện kiếm, bận rộn đuổi theo cảnh tượng tu sĩ tiên đạo đang chìm nổi trong vầng sáng chói mắt.
“Không ngờ gia hỏa Lưu Đông Xuyên này lại ngưng tụ ra Kiếm Đạo Chi Tâm…”
Vẻ mặt La Điện thay đổi, nhìn bóng lưng cao lớn, kiêu ngạo của Lưu Đông Xuyên, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tự ti, mặc cảm.
Kiếm Đạo Chi Tâm của Lưu Đông Xuyên cùng khung cảnh này tương ứng lẫn nhau, một thân khí thế kiếm ý điên cuồng tăng vọt!
Nói thì rất dài, thực tế chỉ trong nháy mắt, cự chưởng tối tăm che phủ bầu trời đã giáng xuống trên đỉnh đầu.
“Chém!”
Kiếm ngân nổ vang! Vầng sáng sặc sỡ vô cùng vô tận ngưng tụ thành một tia sáng vô cùng lấp lánh, lóe lên phía trên cự chưởng.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh của cự chưởng đen kịt đột ngột ngừng lại, vô số sợi tơ kiếm quang bao trùm lấy cả bàn tay, lấp lánh liên hồi, điên cuồng cắt xén!
Trong nháy mắt, cự chưởng như thực chất lớn trăm triệu dặm bị quấn lấy, nghiền nát không còn một mảnh, một lát sau, kiếm quang tiêu tán.
Cự chưởng bị nghiền nát hóa thành luồng khói đen, trong nháy mắt khép lại, mãnh liệt đè xuống một lần nữa, nhưng nó chỉ thoáng hư ảo đi một chút mà thôi.
Mặc dù Lưu Đông Xuyên kinh tài tuyệt diễm, nhưng vẫn khó có thể vượt qua khoảng cách giữa các cảnh giới, tu sĩ đến Hậu Kỳ, sự chênh lệch giữa các cảnh giới giống như tầng mây.
Vẻ mặt Lưu Đông Xuyên quyết tuyệt, rút kiếm lần nữa, muốn thiêu đốt hết thảy, chém ra một kiếm cuối cùng.
“Tan!”
Một giọng nói giống như tiếng trời từ trên trời cao truyền xuống, ngưng kết thành một chữ ‘tan’ màu vàng kim lấp lánh, rơi xuống phía trên cự chưởng đen kịt.
Cự chưởng khổng lồ trăm triệu dặm bị chữ ‘tan’ đụng vào, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, hoàn toàn triệt để, giống như chưa từng xuất hiện, không hề tạo thành một cơn chấn động nào.
Hai mắt Bạch Đông Lâm ngưng trọng, nhìn bóng dáng mơ hồ đang từ từ hạ xuống từ trên trời cao, đơn giản chỉ là hình người, không thể thấy rõ dáng vẻ phía sau hào quang.
Chỉ một cái liếc mắt, trong lòng đã xuất hiện một giọng nói vô hình lặp đi lặp lại, không biết từ đâu, thành kính hô lên.
“Sai! Sai! Sai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận