Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1673 - Vực Sâu Gào Khóc (1)

Đây là địa điểm tập trung bước nhảy không gian cự ly ngắn.
Ba người bước vào cánh cửa, xuất hiện trong một đại sảnh rộng lớn, tiếng người huyên náo lọt vào tai, bóng người lít nha lít nhít xuyên tới xuyên lui, chen vai thích cánh.
“Lý U, đi thôi.”
“Ừm.”
Lý U khẽ gật đầu, đi đến lễ tân ở bên cạnh, bắt đầu làm thủ tục phục dịch sớm.
< Bộ luật Sinh Mệnh > quy định, tất cả sinh linh có sức mạnh siêu phàm, lúc tuổi thọ tròn một vạn tuổi, nhất định phải phục dịch theo lệ, không thể trốn tránh phục dịch dưới bất cứ nguyên nhân gì, người vi phạm sẽ phải nhận chế tài nghiêm khắc từ tòa án Sinh Mệnh.
Không thể kéo dài phục dịch, nhưng có thể phục dịch sớm.
Người phục dịch sớm, có thể hưởng đặc quyền nhất định, ví dụ như, tự động lựa chọn chiến trường phục dịch mong muốn, mà không phải là phân công ngay lập tức.
Tù Ám Sinh thành thật đứng sau lưng Bạch Đông Lâm, dùng khóe mắt liếc qua bóng lưng làm hắn ta e ngại không thôi, hắn ta cũng không hỏi vì sao Bạch Đông Lâm không đi đăng ký.
Theo thường thức mà nói, người mạnh như vậy, nhất định Tuế Nguyệt tồn tại đã rất cổ xưa, chắc chắn đã sớm tạo nên uy danh hiển hách trên chiến trường, sao loại tân binh như Lý U có thể so sánh được.
Hắn ta chưa từng nghe nói về danh hào của Bạch Đông Lâm, chỉ cho là kiến thức mình nông cạn, đất trời mênh mông quá mức, vô số cường giả, sao hắn ta có thể biết rõ tất được.
Không có gì bất ngờ, Lý U hoàn thành quy trình rất nhanh, giao tin tức của mình cho Tù Ám Sinh, khắc sâu lên pháp lệnh qua cửa, đến tận đây, hắn ta đã chính thức gia nhập quân Hắc Ngục.
“Cứ nhảy thẳng vào đó là được?”
Mặt mũi Lý U tràn đầy vẻ tò mò, hai mắt nhìn quanh, nhìn xung quanh không ngừng có người nhảy vào mặt kính đen nhánh, sau khi tạo nên một tia gợn sóng thì biến mất không thấy nữa.
“Đúng vậy, tin tức của chúng ta đã được truyền vào trung khu chủ não, lúc này trạng thái lối đi vượt giới là mở ra cho chúng ta.”
Tù Ám Sinh nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Bạch Đông Lâm, mang theo ý trưng cầu.
“Đi đi.”
Xung quanh thân thể Bạch Đông Lâm mơ hồ hiện lên một tia sáng, trong thời gian chờ đợi Lý U, hắn đã khám phá cấu tạo của đầu mối then chốt, cùng với quy tắc vận chuyển xong. Mất chút thời gian, là chính hắn đã có thể tự chế tạo ra một thứ giống như đúc, muốn âm thầm vượt biên chẳng phải là chuyện dễ dàng như nhấc tay.
Bước một bước vào mặt kính, hai người Lý U vội vàng đuổi theo, một hồi gợn sóng hiện lên, ba người đã rời khỏi vũ trụ nguyên sơ.
Bính Hợi 775 vũ trụ song song, Hắc Ngục thiên quan, cách chiến trường Vực Sâu Gào Khóc một ngàn vạn năm ánh sáng.
Bạch Đông Lâm mang theo hai người Lý U, đi qua lối đi đầu mối then chốt vượt giới, tốn chút thời gian, đã chạy tới tuyến đầu trên chiến tuyến, đặt chân lên khu vực này, một cỗ khí tức khắc nghiệt kinh khủng lập tức tràn ngập trong tim.
“Tù Ám Sinh, đồ nhi ta sẽ giao cho ngươi, dẫn dắt để hắn quen thuộc chiến trường một chút.”
“Về phần sống hay chết, thì phải xem tạo hóa của chính hắn.”
Bạch Đông Lâm đến chiến trường, tất nhiên không phải là làm bảo mẫu, làm gì có thời gian quậy phá với hai tên nhóc này.
“Tuân lệnh đại nhân!”
Tù Ám Sinh trang nghiêm cung tay, trong lòng không bất ngờ chút nào, rồng không sống cùng rắn, kẻ địch đại nhân phải đối mặt, hoàn toàn không phải nơi bọn họ có khả năng chen chân.
“Sư tôn, đồ nhi sẽ không khiến ngài thất vọng! Lần gặp mặt tiếp theo, ta nhất định sẽ thắp lên lửa ngọn lửa ý chí.”
Lý U quỳ sát ở trong hư không, nặng nề gõ đầu.
“Ha ha, tinh thần rất hăng hái, nỗ lực lên nha thằng nhóc!”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Bạch Đông Lâm vặn vẹo một hồi, lập tức biến mất không thấy nữa.
Chỉ để lại một sợi tóc không thể phát giác, chậm rãi rơi xuống, im hơi lặng tiếng cắm lên phía sau gáy Lý U.
Quan âm bồ tát đã từng cho tôn ngộ ba sợi lông tơ cứu mạng, mặc dù Bạch Đông Lâm hắn cho ít hơn, nhưng chất lượng cao nha, trăm tám mươi tên đại la kim tiên, nó vẫn đủ để có thể tùy tiện treo lên đánh.
“Lý công tử, vận may của ngươi tốt thật, có thể bái nhân vật vô thượng như thế làm sư...”
Mặt mũi Tù Ám Sinh tràn đầy vẻ hâm mộ, thế cũng phải có mạng, hâm mộ mà hâm mộ không tới.
...
Bạch Đông Lâm không bước vào Hắc Ngục thiên quan, mà là vượt qua màn chắn phong tỏa, lập tức ném nó ra sau lưng, trong nháy mắt, hắn đã đi tới chỗ sâu trong chiến trường.
Hu hu hu --
Một âm thanh kêu khóc quỷ dị, yếu ớt truyền đến, truyền thẳng vào sâu trong đáy lòng, che đậy cảm giác coi như không thấy cũng không thể ngăn cản được.
“Đây là Vực Sâu Gào Khóc sao?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, nhưng lại lộ ra vẻ đăm chiêu, giọng kia kêu khóc, vẻ oán hận trong đó, so với cảm giác bi thương ban đầu hắn cảm nhận được ở Thanh Đồng Tiên Điện, hào khí vượt mây cảm nhận được ở trung tâm tổ giới, tương tự đến cỡ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận