Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 655: Thích Huyễn yêu

“Các ngươi là ai mà lại dám hành thích bổn công tử? Các ngươi chết chắc rồi!” Minh Tuế liếc nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, mặc dù thần hồn của hắn ta đã bị một sức mạnh nào đó trấn áp trong thần hải, mất đi năng lực cảm ứng với thế giới bên ngoài, nhưng hắn ta có bảo vật hộ thể, không cần phải lo lắng đến tính mạng.
Hơn nữa đây là tận sâu bên trong Bích Du cung, nếu pháp bảo hộ thể của hắn ta bị tấn công, đương nhiên sẽ có cường giả cảm nhận được.
Bạch Đông Lâm im lặng không nói gì, không thèm để ý đến tiếng gào thét của Minh Tuế, hắn sớm đã lường trước được tình huống này.
Đầu tiên, tuyệt đối không thể giết chết Minh Tuế vào lúc này, chưa kể đến những thứ như hồn đăng kia, trong khoảnh khắc Minh Tuế ngã xuống, phụ thân của hắn ta- Cung chủ Bích Du cung chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Mặc dù hắn có thể lập tức chạy thoát thông qua thế giới thấp duy, nhưng muốn tiến vào bảo khố lại là chuyện không thể, hắn hao hết tâm tư không phải chỉ để giết một kẻ ăn chơi trác táng thôi đâu.
Trước mắt việc muốn Chí Ác cưỡng ép khống chế và cải tạo thần hồn của Minh Tuế cũng không thể làm được, hắn không thể lặng lẽ vượt qua những lớp bảo vệ trùng trùng điệp điệp bên ngoài thần hồn này được, nhất là cấm văn do Đại Năng đích thân bày ra, thứ đồ này được đặc biệt chế tạo để tránh sự kiểm soát cướp đoạt, vì thế bây giờ hắn không hề nắm chắc chút nào.
“Hừ! Mấy người bao vây ta thì có tác dụng gì chứ? Đợi đến khi phụ thân ta nhận ra được điều bất thường thì các ngươi đừng hòng có ai sống sót!”
Minh Tuế nói không sai, thân là thiếu cung chủ, hơi thở thần hồn của hắn ta đột nhiên bị cắt đứt rồi biến mất không thấy tăm hơi, Đại Năng chắc chắn sẽ cảm nhận được điều bất thường.
Đây cũng chính là lý do tại sao Bạch Đông Lâm lại bố trí trận pháp từ trước, trận pháp này không phải là trận pháp ngăn cách, mà là sự ứng dụng của định luật không gian Duy Độ.
Hơi thở thần hồn của Minh Tuế không hề bị ngăn cách, vẫn không ngừng lan toả ra bên ngoài, chỉ là thông qua sự kéo dài của không gian Duy Độ, có thể kéo dài thêm một chút thời gian cho Bạch Đông Lâm.
“Chậc chậc chậc, tiểu cẩu tử, nếu chúng ta đã dám ra tay thì đương nhiên có thể nắm chắn, ngươi vẫn nên lo lắng cho cái mạng chó của mình trước đi thì hơn.
Vẻ mặt trào phúng và khinh thường của Chí Ác lập tức chọc giận Minh Tuế, huyết mạch của hắn ta vô cùng cao quý, nhưng lại bị người khác dùng một sinh vật đê tiện như con chó để hình dung.
Thần hồn Minh Tuế dao động kịch liệt, ngươi một câu ta một câu cãi nhau ầm ĩ với Chí Ác.
Một lát sau.
“Cuối cùng cũng thành công!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm mang theo ý cười, nhỏ giọng nói.
Bọn họ cố tình chọc giận Minh Tuế là để thấm nhuần sự dao động ý chí của thần hồn hắn ta, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc, xoè lòng bàn tay ra, lấy ra một vật nhỏ từ trong Vĩnh Hằng Quang Giới.
Một quả bóng màu hồng phấn mềm mại giống như thạch trái cây.
Thích Huyễn yêu!
Trong lúc khảo hạch tự vấn lương tâm ở Trấn Ma thần điện, hắn nhận được một sinh mệnh kỳ dị từ trong những ngôi sao đen nhánh.
Đây là một thể sống gần như đã tuyệt chủng khỏi thế giới bên ngoài, nó sở hữu tài năng thiên phú huyễn cảnh mạnh mẽ, toát ra hơi thở tràn ngập, lúc trước đã kéo hắn vào trong một huyễn cảnh đáng sợ, suýt chút nữa đã trầm luân vĩnh viễn trong huyễn cảnh.
Muốn động vào thiếu cung chủ của Bích Du cung ở trong hang hổ của bọn họ đương nhiên là một chuyện cực kỳ khó khăn, sau khi đọc được ký ức của Mãng Hoạ, Bạch Đông Lâm đã xác định điểm mấu chốt của kế hoạch này chính là Thích Huyễn yêu!
Nếu không có Thích Huyễn yêu, hắn không thể làm ầm thầm không một tiếng động khống chế Minh Tuế ngay dưới mí mắt của Đại Năng được.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm ngưng đọng lại, mặc dù có không gian Duy Độ bao phủ nhưng cũng không thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, nên hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Bùm!
Ngọn lửa ý chí trong cơ thể hừng hực bốc cháy rồi lan tràn ra dọc theo cánh tay, vây hãm Thích Huyễn yêu trong lòng bàn tay của mình.
Chiêm chiếp chiêm chiếp!
Cơ thể mềm mại của Thích Huyễn yêu giãy dụa kịch liệt, đụng phải đụng trái nhưng vẫn bị Bạch Đông Lâm giam chặt trong lòng bàn tay.
“Tiểu tử, yên tâm đi, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của ngươi, giúp ta một lần, ngươi chắc chắn sẽ được lợi.”
Cảm nhận được Thích Huyễn yêu vẫn đang chống lại ý chí của mình, Bạch Đông Lâm khẽ híp mắt lại, giọng điệu lạnh lùng nói:
“Ngươi còn nhớ rõ ngục tù thời gian mà trước đó ta đã từng đưa ngươi đi tham quan không? Nếu như ngươi không chịu phối hợp với ta, vậy thì ta cũng chỉ có thể giam giữ ngươi vào trong đó, ngươi hiểu ta mà, con người ra rất tàn nhẫn, nói được làm được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận