Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 130: Không gian phong bế

Hắn tiến vào Cổ Giới cũng chỉ ôm ý nghĩ đến đây để tu luyện, nếu có thể đạt được một phần cơ duyên thế thì không thể tốt hơn. Đương nhiên, nếu một ngày nào đó không cẩn thận giẫm phải tảng đá tên là “Thương” thì hắn cũng không ngại khom lưng nhặt lên đâu.
Bạch Đông Lâm vô cùng thả lỏng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thánh tông là thánh địa tu luyện nhưng bên trong có quá nhiều đại lão, hắn sợ bại lộ bí mật nên lúc nào cũng phải cẩn thận.
Trong Cổ Giới này thì khác, hắn bất diệt nên có thể bỏ qua phần lớn nguy hiểm, đối với hắn thì nơi này không khác gì Càn Nguyên giới.
Bấy giờ đã là nửa đêm, chung quanh tối đen, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng, mặt đất đầy dấu vết của những mảnh tường đổ sụp… Nơi hắn rơi xuống lòa một khu phế tích ư?
Bạch Đông Lâm quyết định đi tìm những người khác trước. Tin tức trong vòng tay đã bị hắn hấp thụ toàn bộ nên hắn cũng có một chút hiểu biết cơ bản đối với Cổ Giới này, hắn biết rõ mình đang ở nơi nào.
Ít nhất không phải lần mò trong vô vọng, nhưng những tin tức này đã từ mấy vạn năm trước rồi, nếu áp dụng vào hiện tại thì chắc chắn sẽ có rất nhiều sai sót, mà trong này cũng có rất ít manh mối về “Thương”, chỉ đề cập đến mấy nơi “có thể có hy vọng” mà thôi.
Hắn chọn đại một phương hướng rồi bước ra khỏi vùng không gian vặn vẹo, mở mắt ra đã thấy bản thân ở cách xa địa điểm cũ đến ngàn trượng. Hắn đã luyện thành Thần Thông Chỉ Xích Thiên Nhai sơ bộ, hiện tại chỉ có thể làm được ở mức một bước ngàn trượng, vẫn chưa thể phát huy hết uy năng của môn thần thông này.
Sau khoảng thời gian dùng một chén trà, Bạch Đông Lâm dừng bước, sắc mặt trông hơi khó chịu, hắn nhìn từng ngọn cỏ cái cây xung quanh, lại dùng thần niệm quét ra bốn phía thì phát hiện mình đi lâu như vậy mà lại về chỗ cũ. Hắn chắc chắn là mình luôn đi thẳng, cứ tưởng rằng đây là một phế tích bình thường, không nghĩ tới còn có điểm đặc biệt khác!
Là ảo giác ư? Hay là ma quỷ?
Trong Thần Hải, hoa văn màu vàng trên trán linh hồn mở ra, con ngươi màu vàng nhìn khắp xung quanh. Nhìn thấu hư ảo là năng lực căn bản nhất của Linh Hồn Chi Nhãn, nếu đây là do ảo giác tạo thành thì hắn nhất định có thể nhìn ra dấu vết.
Một lát sau, Bạch Đông Lâm thu hồi thần thông, không phát hiện được dấu vết của ảo giác, từng gốc cây ngọn cỏ quanh đó đều là đồ thật.
Sự thật này khiến hắn nhíu mày, mới bắt đầu đã vấp phải khó khăn, không hổ là Cổ Giới nguy cơ trùng trùng, vừa mới đến đã vả cho hắn một cái tát thật mạnh! Hắn cất đi sự khinh thường vừa nãy, nhanh chóng đổi sang một phương hướng khác rồi biến mất.
Không lâu sau lại trở về chỗ cũ, nhưng hắn không dừng lại, tiếp tục thay đổi phương hướng.
Một canh giờ sau.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi giữa đống phế tích, hắn đã thử đi cả bốn hướng nhưng thật sự không thể ra khỏi đây, cho dù dùng tốc độ nhanh hay chậm, cuối cùng đều sẽ trở lại cái đống phế tích này.
Hắn đoán là bản thân đã lạc vào trong trận pháp nào đó, bằng không thì là không gian trong này có vấn đề. Nơi đây đã biến thành một cái vòng khép kín nên hắn chỉ có thể đi vòng vòng tại chỗ.
Hắn nghiêng về khả năng thứ hai, nếu như là trận pháp thì phải có vết tích năng lượng lưu chuyển, như vậy thì Linh Hồn Chi Nhãn đã phát hiện được rồi chứ.
Phiền toái rồi đây, vừa đến Cổ Giới đã gặp phải thứ khó chơi, hắn cau mày suy tư phương pháp phá giải.
Những tri thức bao la như biển rộng trong đầu không ngừng được hắn vận dụng, muốn giải quyết tình huống này có rất ít phương pháp để có thể lựa chọn, hoặc dùng lực phá, trực tiếp phá vỡ xung quanh thì có thể phá được không gian bị phong bế này.
Hoặc là dùng tiểu xảo, nếu như có hiểu biết sâu về không gian pháp tắc thì có thể thoát khỏi đây từ một khe hở không gian nào đó.
Đáng tiếc hắn không làm được cả hai, tu vi của hắn chưa đột phá Thần Văn Cảnh, còn chưa bắt đầu tu luyện pháp tắc, thực lực vẫn còn quá yếu!
Ầm!
Lúc này, mặt đất đột nhiên xuất hiện hàng loạt vết nứt, vết nứt ngày càng dày đặc, dần dần sụp xuống tạo thành một cái hố đen ngòm.
Bạch Đông Lâm vui vẻ, không sợ ngươi gặp nguy hiểm, chỉ sợ ngươi bị nó vây khốn. Nếu như không có gì xảy ra thì chắc hắn phải ở lại đây mà đột phá Thần Văn Cảnh mới có cơ hội thoát ra mất.
Ngay khi mới đến hắn đã dùng thần niệm quét hết lòng đất bên dưới phế tích rồi nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, không ngờ lại đột nhiên có sự cố, quả nhiên mảnh phế tích này không đơn giản.
Bên trong hố đen kia truyền ra tiếng động “rắc rắc”, như tiếng xương cốt va chạm vào nhau. Nét mặt Bạch Đông Lâm vẫn hết sức bình tĩnh, hắn khoanh chân ngồi im, không nhúc nhích. Trong tình hình hiện tại thì hắn cảm thấy bất cứ thay đổi nào cũng tốt hơn sự tĩnh lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận