Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1110: Cự tuyệt đề nghị mê người

Chấp chưởng một viên Ngũ Sắc Thần Thạch thì sẽ nắm giữ sự chủ động, bất kể người nào muốn mở ra cái tọa độ kia cũng đều không thể bỏ qua hắn, và đương nhiên hắn cũng có thể tham dự vào trong đó. “Chuyện này chỉ cần có một mình ta biết rõ là đủ rồi!”
Sau khi nói xong, bàn tay Bạch Đông Lâm ném một cái và “Hôi · Thời” liền chìm vào chỗ sâu nhất của thế giới duy độ. Không cần nói nhiều về tính an toàn của nơi này, vì dưới tình huống không xác định thì hắn sẽ không cầm nó tới ngoại giới. Bởi vì đâu ai biết được những người kia có thủ đoạn cảm giác ra Ngũ Sắc Thần Thạch hay không?
Nếu như bại lộ thì hắn cũng chỉ có thể giao cho cao tầng của Nhân tộc, nếu không thì hắn sẽ lâm vào cảnh nửa bước cũng khó đi, và trở thành tầm ngắm của mọi mũi tên.
“Đang muốn ta mở ra tọa độ sao? Hay là muốn ta ngăn cản người khác mở ra tọa độ?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm tràn ngập suy tư, vì đồ vật này đã trải qua bao trắc trở và nhảy vọt qua vô tận tuế nguyệt, sau đó thông qua người thả câu mà giao lại cho hắn, vậy tất nhiên là sẽ có mục đích đặc biệt.
Nói đến đây thì không ngoài hai loại tình huống.
“Cứ đi một bước và nhìn xem một bước vậy! Quá thần thần bí bí! Ha ha ha, hình như đây không giống với tác phong của ta!”
Bạch Đông Lâm chém đi tạp niệm rồi đứng dậy tiến vào hiện thực. Còn tốt là dù cho thần thạch đã xuất thế nhưng cũng chưa dẫn tới thiên biến dị tượng gì.
Rầm rầm!
Tại Đông Cực Minh Hải, phía trên một hòn đảo to lớn là đế đô của Đại Hạ Thần Triều.
Bên trong đại điện trống trải là dáng vẻ hoàn toàn yên tĩnh, toàn thân Bạch Nguyên Trinh đang quanh quẩn đế uy nồng đậm, nàng đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi ngay ngắn ở bên trên long ỷ, tốc độ tay của nàng di chuyển cực nhanh để phê duyệt tấu chương.
Hết thảy sinh hoạt của một trăm nghìn tỷ con dân trong thần triều đều do nàng tỉ mỉ sắp xếp. Đây là một chuyện cực kỳ hao tổn tâm lực, cũng may là nàng đã có phụ tá từ nội các, cho nên nàng chỉ cần xử lý một chút đại sự là được.
Chỉ có con dân sinh hoạt giàu có, thân thể khoẻ mạnh thì con dân mới dư thừa tinh thần mà kiên định tín niệm. Như vậy mới có thể hội tụ càng nhiều tín niệm của con dân, vì đây chính là con đường tu luyện của nàng.
“Chiếu tướng!”
“Huynh trưởng, ngươi thua rồi!”
Nhân đạo Vô Vi trừng mắt nhìn xem Bạch Huyền Đế ở phía đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt và nội tâm hắn không khỏi thán phục. Tên này có thiên phú học tập quả thật rất cường đại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã siêu việt hắn trên phương diện kỳ đạo. Đương nhiên là do hắn chưa mượn dùng tư duy khủng bố của bản thể, nhưng làm vậy thì quá mức gian lận.
Đặt cờ xuống, Vô Vi ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyên Trinh và mở miệng nói ra:
“Đại tỷ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Rồi!”
Bạch Nguyên Trinh khẽ gật đầu, sau khi duyệt xong một bộ tấu chương cuối cùng thì nàng mới tiếp tục nói ra:
“Tại một tháng trước đó ta đã sắp xếp tốt tất cả công việc của thần triều, bây giờ chúng ta đã có thể bắt đầu khuếch trương ra hướng Càn Nguyên Đại Lục.”
“Bản thể của ngươi đã làm xong rồi à?”
“Ha ha ha, nhanh thật!”
Tất cả ký ức thần hồn của Bạch Đông Lâm đều sẽ tùy thời đồng bộ, vậy hắn tất nhiên sẽ rõ ràng tình huống của bản thể, cho nên Vô Vi sẽ thu hoạch được giới chủ quân hàm để cáo tri cho Bạch Nguyên Trinh, và đồng thời cũng biểu thị ngàn tỷ tinh hệ bên trong lãnh địa của hắn đều có thể tùy ý phát triển Đại Hạ Thần Triều.
Bạch Nguyên Trinh biết rõ tin tức này về sau thì nàng đã rất chấn kinh, nhưng nàng cũng không hề bị sự vui mừng to lớn này làm loạn tâm trí, sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ thì nàng liền tạm thời cự tuyệt cái đề nghị mê người này.
Càn Nguyên Giới là cực dương của Duy Nhất Chân Giới nên địa vị của nó là không thể thay thế, và đây cũng là nguyên nhân làm cho rất nhiều thế lực đỉnh tiêm đều đem đại bản doanh xây dựng ở Càn Nguyên Giới.
Bên trong vũ trụ thâm không, vô số thế lực đều muốn chen chân vào Càn Nguyên Giới, có thể nói căn bản là không có đường lối khác nên nàng tất nhiên cũng không thể từ bỏ điều này. Nàng muốn phát triển tại Càn Nguyên Giới, và nàng cũng muốn như vậy tại vô tận Tinh Thần phía trên vũ trụ hư không kia!
Làm đế giả thì tất nhiên phải có cái dã tâm thôn nạp thiên địa và dã tâm này vĩnh viễn không có điểm dừng.
Do vậy mà nàng mới muốn trước tiên sẽ đứng vững gót chân tại Càn Nguyên Giới, sau đó mới lại phát triển ra vũ trụ thâm không. Tiểu đệ của nàng là một vị giới chủ có bối cảnh, có lãnh địa, vậy người nào còn có thể khi dễ được nàng?
“Hắn đến rồi!”
Vô Vi nhắm mắt lại, thân ảnh hắn hư huyễn một trận và liền trở về thế giới khí hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận