Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 581: Ăn chực uống chực

“Không vấn đề.” “Ha ha ha, tại hạ là U Khuê, đa tạ đạo hữu!”
Vẻ mặt thanh niên kia rất hào hiệp. Hắn ta phẩy ống tay áo, thản nhiên ngồi đối diện với Bạch Đông Lâm.
Tửu lâu nhộn nhịp, tiếng huyên náo dần dần truyền đi xa. Khi thanh niên kia ngồi xuống, một cảm giác bong tróc đột nhiên xuất hiện trong tim Bạch Đông Lâm, như thế trời đất kéo dãn vô hạn rồi vỡ thành những mảnh nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thanh niên trước mặt đã biến mất. Một con rắn khổng lồ đang chiếm cứ vị trí kia, nó đang cúi đầu nhìn về phía Bạch Đông Lâm.
Vảy rắn lấp lánh kim quang, lưng nó có hai cái cánh, trong đôi mắt kia là sự lạnh lẽo như có thể khiến bầu trời đóng băng. Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú. Dường như hắn có thể nhìn thấy thứ ở tầng thứ sâu hơn ở phía sau lưng Song Dực Kim Xà. Đó là một hư ảnh vặn vẹo được ngưng kết từ tội ác hắc ám, một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng hắn.
“Đạo hữu?”
Tiếng gọi ầm ĩ mơ hồ truyền tới kéo Bạch Đông Lâm ra khỏi hình ảnh vỡ nát kia. Hắn thấy thanh niên có vẻ mặt hòa nhã trước mặt đang nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay mình với vẻ tò mò.
“Không biết phải xưng hô với đạo hữu như thế nào? Ta thấy ngươi đắm chìm trong Tiềm Long bảng này, ngươi định vào bảng hả?”
“Ha ha, đạo hữu còn trẻ tuổi mà lại có thực lực xung kích Tiềm Long bảng, đúng là khiến tại hạ bội phục!”
“Đạo hữu có phải đệ tử của Cực Đạo thánh tông không? Đúng rồi! trong địa vực này, chỉ có thánh tông mới có thể bồi dưỡng được một thể tu trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn như vậy.”
U Khuê mỉm cười, dường như thực sự không biết gì về Bạch Đông Lâm cả.
Hắn ta đã đi tới Hoang Vực nhiều năm, đáng tiếc còn chẳng dám bước vào vùng cấm mười vạn dặm, chỉ có thể quanh quẩn ở khu vực bên ngoài.
Quả nhiên, Cực Đạo thánh tông rất thâm sâu, Thần Huyết khó mà sánh nổi.
U Khuê có thể dùng năng lực ẩn giấu hoàn mỹ của mình để lăn lộn một cách thoải mái trong Thần Huyết, nhưng nó lại chẳng có tác dụng với Cực Đạo thánh tông.
Hắn ta cảm thấy nếu cứ mạo muội tiến vào thì có đi không có về. Nói tới cũng thật trùng hợp, hôm nay U Khuê vốn muốn đi dạo trong thành, lúc vô ý ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ của tửu lâu thì lại nhìn thấy Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm này là một trong những người Hắc Vụ Ma Hoàng muốn U Khuê giết chết. Tử Cửu và Vân Địch đều do hắn ta phái đi.
Tên tiểu tử trước mắt này không hề đơn giản. Đám Tử Cửu đều chết hết nhưng Bạch Đông Lâm vẫn sống nhăn răng. U Khuê cực kỳ tò mò về hắn.
Bạch Đông Lâm thầm thở dài, từ từ đóng quyển sách trên tay lại. Tiêu hao vận may trăm năm đúng là hậu hoạn khó lường. Hắn vừa mới ra khỏi tông môn đã gặp phải một kẻ khó dây dưa.
“U Khuê đạo hữu, tại hạ tên là Lệnh Đông Lai, tu vi cũng tầm thường thôi nên không dám nhận lời khen như vậy. Ta xem Tiềm Long bảng này cũng chỉ vì tò mò mà thôi, muốn lên bảng thì vẫn còn kém xa.”
“Đạo hữu phải thất vọng rồi, tại hạ không phải đệ tử của Cực Đạo thánh tông mà chỉ là một tán tu mà thôi.”
Gặp người thì nói tiếng người, gặp ma thì nói tiếng ma. Bạch Đông Lâm tán gẫu vài câu, thực ra cũng không hề nói dối.
Trước khi hắn hoàn thành thí luyện Cực Đạo, quả thực chưa tính là đệ tử của Cực Đạo thánh tông.
“Ha ha ha, thì ra là thế. Là do ta nghĩ sai rồi. Nào tới đi Lệnh đạo hữu, uống rượu uống rượu!”
U Khuê không hề vạch trần lời nói dối của Bạch Đông Lâm, đảo khách thành chủ thản nhiên thêm một chiếc bát và một đôi đũa, nhiệt tình mời Bạch Đông Lâm uống rượu.
Bạch Đông Lâm cũng chỉ tùy tiện ứng phó, trong lòng lại âm thầm suy tư. Rốt cuộc U Khuê này có lai lịch ra sao?
Mặc dù hắn không cảm ứng được ác ý trên người hắn ta, nhưng Bạch Đông Lâm lại vừa cảm ứng được hình ảnh kia. Nếu không có lửa thì sao có khói.
Rắn khổng lồ vảy vàng có hai cánh sau lưng, ngoại trừ Yêu tộc thì chỉ có thể tu có huyết mạch mới xảy ra tình huống này. Chẳng lẽ hắn ta có liên quan với Thần Huyết thánh tông?
Hư ảnh vặn vẹo khiến Bạch Đông Lâm cảm nhận được hàn khí dâng lên trong lòng. Chắc chắn U Khuê này chẳng phải người tốt lành gì, người thường không thể có tội ác hắc ám tinh khiết như vậy được.
“Ha ha ha, hôm nay có thể quen biết với Lệnh đạo hữu đúng là may mắn. Cảm ơn đã chiêu đãi, tại hạ có việc nên cáo từ trước!”
Không ngờ, sau khi cơm nước no nê, U Khuê lại chủ động cáo từ rời đi. Bóng dáng của hắn ta từ từ biến mất ở cuối con đường trong tầm mắt của Bạch Đông Lâm. Dường như U Khuê nhiệt tình một cách khác thường này thật sự chỉ là một khách qua đường.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hơi trầm xuống, sức mạnh Thần Hồn cường đại lại quét qua người đi đường. Một lúc sau không thu hoạch được gì mới từ từ thu hồi lại. Chẳng lẽ, một tu sĩ cường đại lại thực sự chỉ tới ăn chực uống chực?
Bạn cần đăng nhập để bình luận