Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 682: Chết tâm phục khẩu phục

Bạch Đông Lâm trừng mắt, nhún vai nói: “Ta đã thi triển rồi, ngươi không nhìn ra sao?” “Ngươi làm gì? Sao ta không cảm ứng được gì cả?”
Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc. Hai người vẫn luôn cùng một chỗ, gần trong gang tấc, nếu Bạch Đông Lâm ra tay thì không lý nào nàng lại không hề hay biết.
“Ừ, thủ đoạn của ta không cần thi triển, là kỹ năng bị động, tên là ‘gặp dữ hóa lành’, là thủ đoạn nghịch thiên chỉ có người thiên mệnh mới có. Chỉ cần ta gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ có quý nhân cứu giúp!”
“...”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm sa sầm, trợn trắng mắt lườm Bạch Đông Lâm, quay đầu đi không để ý đến hắn nữa.
Vù!
Trong lòng Lâm bất chợt vang lên một trận vù vù, ánh vàng rực rỡ lấp lánh, Pháp lệnh kiểm soát tự động trôi nổi đi ra, huyền phù ở không trung xoay tròn liên tục.
Ánh mắt Lâm chấn động, đứng thẳng người dậy, kinh ngạc không dám tin nhìn Bạch Đông Lâm. Là người kia làm sao?
Không gian thứ nguyên chấn động kịch liệt dần bình tĩnh lại, đám người Minh Lam hóa thành hình người, yên lặng nhìn chăm chú vào Thủy Vượn Vương trong biển lửa màu bạc, chờ đợi phong ấn kết thúc.
“Phụ thân đại nhân, lần này may mà có người ở đây, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!”
Minh Lam nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt trở nên thoải mái. Dưới cảm xúc kịch liệt biến hóa, đau đớn vì cái chết của nhi tử cũng dần nhỏ bé không đáng kể.
“Ừ, lần này may mắn không gây thành đại họa. Nhưng ngươi nên suy nghĩ cách xử lý bên phía Hải Yêu đi. Tốt nhất là ổn định bọn họ trước, khi cần thiết cũng có thể nhường chút ích lợi…”
Minh Không lạnh nhạt nói, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào Thủy Vượn Vương giữa biển lửa, trước khi phong ấn hoàn thành, hắn ta không dám lơ là.
“Nhi tử hiểu, nhi tử lập tức…”
Minh Lam còn chưa dứt lời lại chợt giật mình sửng sốt, cảm ứng được một luồng ý niệm cường thế đảo qua. Ngay sau đó, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang vọng không gian thứ nguyên:
“Đám chuột nhắt, rốt cuộc tìm được các ngươi!”
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang đỏ tươi lại thô to xẹt qua, lớp chắn thứ nguyên bị chém ra khe hở thật lớn, khí tức hủy diệt quanh quẩn, cái khe chậm chạp không thể khép lại.
“A a a! Đừng mà!”
“Chạy mau! Cứu mạng! Cung chủ đại nhân! Các ngươi ở nơi nào?”
Xuyên thấu qua cái khe thứ nguyên, vô số âm thanh tru lên thảm thiết truyền ra. Cảnh tượng tại Bích Du cung lập tức đập vào trong mắt tất cả mọi người.
Ba chiến hạm khổng lồ đến mấy trăm vạn trượng lơ lửng trên không trung Bích Du cung, lấp lánh ánh sáng vàng ngọc rực rỡ, vô số cột sáng thô to phun ra liên miên không dứt.
Màn hào quang phòng ngự cứng rắn vô cùng của Bích Du cung đều hóa thành điểm sáng tan rã, trận pháp phong cấm văng tung tóe, vô số yêu tộc hoảng sợ bay nhảy trốn chạy.
Ruỳnh!
Sợi xích vàng vô cùng vô tận bắn ra, đầu nhọn sắc bén đến cực điểm nháy mắt xỏ xuyên yêu tộc đang chạy trốn, xiềng xích linh hoạt như rắn, một sợi xuyên qua mấy ngàn mấy vạn yêu tộc như xuyên thịt nướng. Chỉ trong chốc lát, thi thể yêu tộc chất thành núi.
Một Pháp lệnh kiểm soát cao tới mấy vạn trượng đứng sừng sững giữa bích du cung, tỏa ánh sáng ngọc rực rỡ, lớp thần văn bên ngoài loá mắt cực kỳ.
Thần uy như ngục, tra xét hoàn vũ!
“Thần Đình- Sở Kiểm Soát!”
“Sao có thể? Tại sao lại như vậy? Không thể nào. Rõ ràng Thủy Vượn Vương đã bị khống chế…”
Tính cả Minh Không, toàn bộ đại năng Bích Du cung và hai Hải Yêu đều mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, tuyệt vọng trong đôi mắt đã sắp tràn ra bên ngoài.
“Đến cùng là ai khiến Sở Kiểm Soát…”
Giọng Minh Không âm trầm vô cùng, không còn hăng hái như trước,
“Vì sao chứ? Vì sao chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của mình?”
“Trong lòng lão phu thấy không cam, không phục!”
Tiếng Minh Không như nức nở, hai bàn tay nắm chặt, viêm ngân hỏa hải vô biên vô tận đang bao bọc lấy Thủy Vượn Vương đột nhiên buộc chặt, hóa thành vô số ánh sáng lung linh, trở lại bên trong cơ thể Minh Không một lần nữa, hơi thở tăng vọt, trở lại giới hạn.
Hiện tại trấn áp niêm phong Thủy Vượn Vương hay không đã không còn bất cứ nghĩa lý gì rồi, Minh Không đã thu hồi được sức mạnh của bản thân, ánh bạc trong hai mắt rực rỡ không gì sánh được. Ánh mắt lão ta vạch ngang thứ nguyên, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào trắng.
“Không phục? Thú vị! Ngươi có gì không phục có thể nói ra, sở Kiểm Soát sẽ giúp các ngươi chết tâm phục khẩu phục.”
Ngón tay của nam tử áo bào trắng khẽ nhúc nhích, giữ trường kiếm đen tuyền đang va chạm không ngừng ở phía sau lại, nhìn Minh Không với vẻ cực kỳ có hứng thú.
“Hừ! Nhìn hình thức bội kiếm của các hạ thì lão phu thấy xuất thân của ngươi là từ Đại La Kiếm Tông, phải không?”
Giọng nói Minh Không chắc nịch, hai mắt nhìn trường kiếm đen tuyền mà cảnh giác không thôi, chỉ nhìn một cái rồi vội vã dời tầm mắt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận