Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 628: Chữ “Hành”!

Lập tức vô số nghĩa lý sâu xa tuôn vào trong đầu hắn, Bạch Đông Lâm bất giác đắm chìm trong đó. Nhìn hắn lựa chọn chữ “Hành”, ông lão câu cá cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười thoải mái.
Thật ra đây là một cuộc thử lòng, tổ tiên đã dặn nếu Bạch Đông Lâm lựa bất kỳ chữ nào khác trong Cửu bí, ông sẽ phải giết chết hắn.
May mắn thay Bạch Đông Lâm đã chọn đúng rồi.
Tiểu tử này quả đúng là người được nhắc đến trong lời dạy của tổ tiên.
Người đã tìm được rồi, cũng đến lúc lấy vật đó ra rồi!
Chợt vẻ mặt của ông lão sầm xuống, đưa tay ra tìm kiếm, hào quang màu xám bạc vô tận bao phủ xung quanh.
Cánh tay ông kéo dài vào trong vô tận chiều không gian, vượt qua vô tận khoảng cách để chạm đến một chiều không gian tối. Một lục địa hoang tàn trôi nổi tại nơi quạnh quẽ ấy.
Sừng sững đứng giữa lục địa là một bệ đá hình tròn khổng lồ có khắc chi chít các ký tự, có mới có cũ, tựa như được vô số người khắc ghi lên khiến cho nó toát ra khí thế kinh khủng.
Đôi tay của ông lão liên tục kết thành đủ loại pháp quyết phức tạp, sau đó một tia sáng màu xám bạc bắn vào trong bệ đá, lập tức các ký tự trên đó bắt đầu chuyển động.
Ha ha!
Đột nhiên tất cả liền biến mất, bệ đá dần dần tách ra thành bốn cánh hoa, nở rộ như một bông hoa thật sự.
Tiếp theo đó, một quả cầu lấp lánh hiện lên ở giữa bệ đá, nó chính là thời không được ngưng đọng vĩnh hằng!
Đôi bàn tay được bao phủ trong hào quang màu xám bạc chậm rãi đến gần quả cầu thời không, từng li từng tí đều rất khó khăn, lúc chạm đến ông lão liền rụt tay lại.
“Rốt cuộc là bí mật đã được chôn giấu qua bảy thời đại này là gì!”
Vẻ mặt của ông lão rất tò mò nhưng vẫn nhịn được lòng hiếu kỳ, chuyện đã đến nước này cũng không thể bỏ ngang lời dạy của tổ tiên.
Lúc này, Bạch Đông Lâm cũng đã nhận xong truyền thừa, lòng rất háo hức, nhưng cũng chỉ có thể tạm gác lại, để một phần thần hồn nghiên cứu. Thời không bên ngoài vẫn còn đang bị ngưng động, hắn cũng không dám lơi lỏng.
“Đa tạ tiền bối đã truyền pháp!”
Bạch Đông Lâm khẽ cúi đầu cảm ơn, vừa rồi hắn mới chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy chữ “Hành” này vô cùng bất phàm, đến bây giờ khát khao nắm giữ pháp tắc thời gian của hắn mới nhẹ đi một chút.
Khương tiền bối đã truyền cho hắn chiến pháp quan trọng như vậy, tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng trong lòng hắn rất cảm kích.
“Ngươi không cần phải cảm ơn ta, vật này vốn dĩ là dành cho ngươi, còn cả thứ này, cũng thuộc về ngươi, cất đi.”
Nói xong, ông lão liền đưa ra một quả cầu kỳ lạ, hắn biết mình không thể từ chối nên đành thẳng thắn nhận lấy.
Quả cầu to bằng nắm tay, không biết làm từ gì, cầm trong tay có cảm giác mềm mềm ấm áp, lại tỏa ra hào quang không ngừng, thoạt nhìn rất rực rỡ.
Bạch Đông Lâm sử dụng đủ loại thủ đoạn cũng không thể nhìn thấu quả cầu này nên đành hỏi ông lão:
“Khương Tiền bối, vật này là gì?”
“Lão phu cũng không rõ, cũng rất tò mò muốn thử nhưng lại không thể ra tay, ngươi chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi.”
“Đến khi ngươi tu luyện chữ “Hành” đến cảnh giới đại viên mãn, ắt sẽ mở được vật này.”
Bạch Đông Lâm bất lực nhún vai, thu quả cầu vào trong Vĩnh hằng Quang giới, hắn đã đoán được câu trả lời sẽ là như vậy, nhưng ít nhất cũng biết được điều kiện mở ra.
Mọi câu hỏi sẽ được trả lời vào lúc đó, có thể Khương tiền bối cũng không biết nhiều về nó cho lắm.
“Đông Lâm, lão phu muốn ngươi giữ bí mật tất cả mọi chuyện diễn ra trong thời không này, cũng là tốt cho ngươi thôi.”
“Tiền bối yên tâm, vãn bối đã hiểu!”
Bạch Đông Lâm tỏ ra thận trong, hắn đã đoán được một ít.
Ông lão khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay, thời không ngưng đọng lập tức biến đổi nhanh chóng rồi gia tốc trôi qua.
Sau một lúc, thời không bị cắt đoạn lại xuất hiện, khớp vào vị trí của nó trong dòng sông thời gian, mọi dấu vết đều bị xóa sạch như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ Bạch Đông Lâm hiểu rõ trong lòng, hắn đã trải qua một đoạn thời gian không tồn tại trong dòng chảy thời gian ấy.
Một đoạn thời gian kỳ lạ không thể nói ra.
Thương Vực, Thái Hồ, trên một hòn đảo nhỏ cằn cỗi xa xôi.
Bạch Đông Lâm uể oải nằm trên một tảng đá, cơ thể cứ chốc chốc lại tan biến, cách một nhịp thở hồi phục rồi lại tiếp tục hóa hư vô.
Chu trình này cứ thế tiếp diễn là bởi hắn đang mở các mạch linh khiếu ẩn tàng trong cơ thể, hơn năm ngàn mạch trước đó được hắn đánh dấu lại đã sắp được khai thông hết.
Một tháng trước, hắn luyện thành cảnh giới thứ hai của đạo Ý chí, sau đó liền bị tiền bối Khương tức tối đuổi đi vì quấy rầy ông lão câu cá.
“Chậc chậc, đã từng ấy rồi còn so đo như vậy, trách tốc độ tu luyện của ta quá nhanh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận