Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 617: Cô nương hái nấm

Dưới sự thao túng của ý niệm, kim loại lỏng được bài trừ tạp chất và từ từ ngưng kết thành năm đồng tiền ngoài tròn trong vuông. Trên đồng tiền hiện lên rất nhiều ký hiệu huyền ảo. “Chẳng qua chỉ là một môi giới thôi, chẳng có yêu cầu gì về hình dáng cả.”
Bạch Đông Lâm giơ tay ra giật lấy một sợi lồng trên người tiểu hồ ly. Năm đồng tiền bị ném lên không trung. Không hề có lửa nhưng cọng lông lại tự cháy, một tia khí tức từ từ bay lên bị đồng tiền bắt được và hấp thu.
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm hơi sững lại, tay bấm pháp quyết cực nhanh. Bát Quái Thái Cực Đồ ở sâu trong hai mắt xoay tròn với tốc độ rất nhanh, ký hiệu trên năm đồng tiền bay lơ lửng tại không trung sáng lấp lánh. Chúng bay xung quanh quỹ tích huyền ảo.
Một khí cơ vô hình phủ xuống, một hình ảnh méo mó mơ hồ lóe qua đầu.
Tiểu hồ ly nằm trong tổ, dùng linh dịch. Khí tức năng lượng nồng đậm tràn ra dẫn dụ một con cự mãng màu đen tới. Thực lực của cự mãng hơn tiểu hồ ly rất nhiều. Sức mạnh của Thần Hồn Vô Vi ẩn chứa trong ngọc bài Thiên La đã ra tay, chém chết cự mạng chỉ trong nháy mắt.
Đồng thời, một bóng đen khổng lồ lóe lên trong Thái Hồ ở dưới vách đá. Hình ảnh lắc lư rồi tan vỡ, sau đó đột ngột dừng lại…
“Cạch cạch!”
Đồng tiền rơi xuống đất, Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí bẩn. Bóng đen kia là vật gì? Thậm chí, ngay cả ngọc bài Thiên La cũng chẳng thể bảo vệ được tính mệnh của tiểu hồ ly.
“Nhóc con, ngươi tạm thời ở bên cạnh ta đi. Ngươi còn rất nhỏ, chết như thế thì đang tiếc quá.”
Hắn vừa dứt lời thì khí đen quanh quẩn ở ấn đường của tiểu hồ ly lập tức tiêu tán, lại trở nên sáng rỡ.
“Ừm?”
Bạch Đông Lâm híp cả hai mắt lại, một cái khe đột nhiên xuất hiện trên ba Thần Hồn, nhưng lại khôi phục nguyên trạng chỉ trong một hơi thở.
“Phản phệ mạnh thật!”
Bạch Đông Lâm biết cố tình thay đổi số phận đã định của tiểu hồ ly sẽ bị phản phệ. Nhưng cường độ này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. May mà là Bạch Đông Lâm, nếu đổi thành bất cứ người nào khác sẽ lập tức mất cái mạng nhỏ khi Thần Hồn bị thương nặng như vậy.
Đây chỉ là một con hồ ly mới mở linh trí mà thôi. Với năng lực của hắn thì không thể bị phản phệ như vậy mới đúng. Bạch Đông Lâm nhìn tiểu hồ ly đang nằm trên đùi mình với ánh mắt kinh ngạc.
‘Chẳng lẽ trong tương lai, nhóc con này sẽ nghịch thiên sao?’
Cũng chỉ có sự giải thích này mới phù hợp. Có lẽ sau này, tiểu hồ ly sẽ trở thành cường giả một phương.
“Anh anh anh…”
Tiểu hồ ly đột nhiên nhặt lại được cái mạng không hề có chút cảm giác nào. Vì chạy quá nhanh với cự ly xa nên nó cảm thấy mệt, lại uống thêm rất nhiều linh dịch, nó mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.
“Ha ha, nhóc con này đúng là to gan thật, không sợ mình là người xấu.”
Linh thú rất nhạy cảm với nguy hiểm, thiện ác. Tiểu hồ ly này cảm ứng được thiện ý từ Bạch Đông Lâm nên mới tin tưởng hắn như vậy. Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng vỗ về nó, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
Dường như tiểu cô nương hái nấm kia cũng không đơn giản. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu trong vòng nghìn dặm quanh đây hoang tàn vắng vẻ, cô nương kia chui từ đâu ra?
Quả thực trong rừng rậm mọc rất nhiều loại nấm. Bạch Đông Lâm còn phát hiện có vết tích hái nấm, chắc chắn là nơi này không thể sai được.
“Bây giờ, những nhiệm vụ khác còn chưa có manh mối. Thôi cũng được, cứ ở đây một thời gian. Mình muốn xem xem cô nương kia kỳ lạ như thế nào.”
“Người có thể làm ông lão câu cá dùng cá rồng chiêu đãi nhiều lần như vậy, chắc chắn không hề đơn giản. Ha ha, tiểu cô nương người phàm?”
Hắn giơ tay lên vỗ xuống mặt đất, mấy chiếc xiềng xích màu xanh lục bắn vào trong lòng đất. Mặt đất rung động kịch liệt, từng cái cây lớn đột nhiên mọc từ dưới mặt đất lên. Chúng mọc xen kẽ nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, một tòa lầu các đã xuất hiện tại chỗ. Trên vách tường gỗ xanh mướt có vô số ký hiệu đang di chuyển không ngừng. Các công năng như: Phòng ngự, ngăn cách, tụ linh… đều có.
Hắn hài lòng gật đầu, pháp tắc Mộc vẫn còn dùng tốt, đặc biệt là dùng để xây nhà. Bạch Đông Lâm ôm tiểu hồ ly đang ngủ say sưa bước vào trong đó. Cửa lớn hạ xuống, ánh sáng xanh lóe lên, lầu các lập tức biến mất trong rừng rậm. Trước khi tìm được tiểu cô nương kia, hắn quyết định ở đây tu luyện trước.
Sắc trời dần trở nên sáng tỏ, sương mù mang theo cảm giác mát lạnh vẫn chưa tan. Trong sương mù, một thôn có quy mô không nhỏ như ẩn như hiện. Ruộng tốt phía ngoài làng chạy dài. Sáng sớm, thôn dân đã tốp năm tốp ba ra ruộng, bắt đầu một ngày lao động.
Một tiểu cô nương tết tóc hai bên, tầm bảy tám tuổi, đeo cái giỏ trúc lớn gấp đôi thân thể trên lưng tung tăng đi ra khỏi thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận