Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 383: Bật tung mộ phần

Một nghìn không trăm lẻ tám đại sơn cốc, nơi ở của những đệ tử mới nhập môn thông qua lại với rất nhiều khu vực công cộng, ruộng thuốc bạt ngàn, rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, những ngọn núi còn hoang sơ không người ở. Tất cả những thứ này đều thuộc về khu vực công cộng. Nơi cần quyền hạn để vào thì bên ngoài đều có trận pháp cấm chế ngăn cách, hắn cũng không cần lo là bọn Bạch Tiểu Tiểu sẽ đi nhầm vào trong đó.
Thật ra những phạm vi có thể hoạt động tự do đều được đánh dấu cặn kẽ bên trong bảng tên đồng xanh, Bạch Đông Lâm chỉ dẫn chúng nó đi dạo mấy chỗ là dừng bước, nói: “Các ngươi tự đi đi. Nhớ kỹ, tối nào cũng phải về lại Tử Trúc Cư.”
“Bảng tên đồng xanh có thể kết nối với vòng tay của ta, gặp phải phiền phức gì không giải quyết được thì cứ liên hệ với ta, không nên tự tiện hành động.”
Có Bạch Đông Lâm ở cùng một chỗ, bọn Bạch Tiểu Tiểu đều ngoan ngoan ngoãn ngoãn, mắt nhìn xung quanh, nóng lòng muốn thử nhưng cũng không dám bộc lộ thiên tính ra.
Nghe được lời của Bạch Đông Lâm thì hai mắt chúng sáng lên, lập tức đồng ý. Sau đó thân ảnh khẽ lóe lên, hóa thành hai tia sáng lao vào rừng rậm nguyên thủy ở bên cạnh, biến mất.
“Toàn bộ tông môn đều có trận pháp bao phủ, còn cả bảng tên đồng xanh định vị, như vậy cũng không hề sợ chúng nó chạy mất.”
“Tuy nhiên, vì để ít đi chút phiền phức, ta vẫn phải làm thêm một tầng bảo vệ nữa. Đánh chó thì phải xem mặt chủ, vừa hay đã lâu rồi ta chưa xông vào Tháp Thông Thiên!”
Bạch Đông Lâm khẽ động ý niệm, mở cánh cửa ánh sáng ra, vừa sải bước ra đã đến được bên dưới Tháp Thông Thiên.
Hắn đi vào linh tầng đại sảnh. Nơi đây trông vẫn như cũ, tỏa sáng rực rỡ trong không gian, người đến người đi, trong màn ánh sáng lơ lửng trên hư không là trận đấu đang tiến hành rất quyết liệt.
Ý niệm nối liền với Tháp Thông Thiên, thân ảnh hắn phút chốc biến mất.
Lần trước, cũng là lần đầu tiên Bạch Đông Lâm xông vào tháp, hắn đã ngã xuống ở tầng thứ ba mươi bảy của Tháp Thông Thiên.
Tất nhiên bây giờ hắn vào Tháp Thông Thiên thì vẫn ở tầng thứ ba mươi bảy. Hắn quan sát bốn phía, vẫn là khu mộ giống trước như đúc, trên bầu trời đêm tối đen treo một vầng trăng máu quỷ dị.
Khu mộ chằng chịt, dày đặc những mộ phần, bia mộ đã bị tàn phá không chịu nổi. Cái con cương thi khủng bố không có linh hồn đã đánh bại hắn trước kia nấp trong một ngôi mộ lớn trong đó.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, trong hai mắt Bạch Đông Lâm không kìm được mà thấp thoáng ý cười. Hắn nhỏ giọng nói: “Lần trước ta nói sẽ bật tung mộ phần của ngươi lên. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, tất nhiên ta đã nói được thì làm được.”
Ý niệm của hắn thoáng động một chút, tất cả khí tức vốn có trên người đều được che đậy lại. Với sức mạnh của cương thi mặt xanh, tất nhiên nó không thể nào không cảm nhận được hắn.
Tất nhiên hắn cũng không thể tự thân đi lật mộ. Chuyện đáng xấu hổ như thế, hắn vẫn không làm được, dù là ở đây không có ai thấy.
Pháp tắc linh khiếu ở trong cơ thể hơi gợn lên, mạch khoáng kim loại bên dưới lòng khu mộ tự động tan chảy thành dịch thể kim loại, chui ra khỏi đất, nương theo tâm ý của Bạch Đông Lâm mà chậm rãi ngưng tụ thành từng bộ người kim loại một.
Những người kim loại này giống y như thật, có nam có nữ. Ngoại trừ ngoài thân là kim loại sáng bóng, chúng không có gì không giống người sống.
Khóe miệng Bạch Đông Lâm cong lên tạo thành một nụ cười thú vị mà tà ác, tay bắt pháp quyết. Mắt những bức tượng người kim loại này lập tức tỏa ra ánh sáng, thân ảnh khẽ động, nhảy ngay lên mộ phần của cương thi mặt xanh.
“Lại thêm một chút ánh sáng, thêm thêm chút âm nhạc nữa!”
Pháp tắc ánh sáng bắt đầu khởi động, vô số tia sáng với màu sắc khác nhau xuất hiện bên trong hư không, ý niệm chấn động hư không, một điệu nhạc nhảy Disco lúc nửa đêm ngập tràn cảm xúc mạnh mẽ đến từ Lam Tinh vang lên trong khu mộ kỳ dị này.
Theo âm nhạc với cảm xúc mạnh mẽ, tượng người kim loại ở trên mộ phần bắt đầu bật nhảy lên, tia sáng đủ màu sắc chiếu vào bên trên khuôn mặt kim loại, ánh lại một màu sắc huyễn hoặc.
Lật tung mộ phần!
Đúng là giống như vậy thật mà!
‘Grào! Grào!’
Động tĩnh ngay trên đầu mộ phần mình lớn như vậy, tất nhiên là cương thi mặt xanh bị đánh thức, từ đó gầm lên giận dữ. Mộ phần nổ tung, cương thi mặt xanh nanh vàng, toàn thân đen xì đột ngột nhảy ra.
Nhìn thấy đám tượng người kim loại như quần ma loạn vũ, rồi cả các luồng sáng lóa mắt, âm nhạc ầm ĩ, xập xình, cương thi mặt xanh sửng sốt. Nó lập tức giận tím mặt, chẳng biết tại sao nó lại cảm nhận được một sự vũ nhục ngập tràn ác ý!
‘Grào!’ Cương thi mặt xanh nhào vào đám người kim loại, móng tay sắc bén điên cuồng xé kéo thật mạnh. Những tượng người này chỉ là đồ chơi mà Bạch Đông Lâm đúc thành từ kim loại phổ thông, không có bất kỳ khả năng thực chiến nào, tất nhiên không đỡ nổi công kích như mưa rền gió dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận