Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 315: Hãy cảm nhận nỗi thống khổ của ta đi

“Muốn.” Đồ Nhai gật đầu một cách đầy chắc chắn. Hắn ta đã cố gắng đến vậy, thời gian tu luyện còn nhiều hơn Bạch Đông Lâm năm năm. Hắn ta thật sự không thể nghĩ ra, tại sao hai người lại có khoảng cách lớn đến vậy.
“Như ngươi mong muốn.” Bạch Đông Lâm chậm rãi đưa ngón trỏ ra.
Trên đầu ngón tay của hắn hiện những chấm đỏ nhỏ xíu. Sau đó càng lớn lúc càng lớn, chỉ chớp mắt đã hoá thành vô số tiểu cầu đỏ tươi. Chúng xoay tròn, vấn vít quanh pháp tắc Xiềng Xích.
Bạch Đông Lâm ngồi xổm trước mặt Đồ Nhai, bóp miệng đối phương ra rồi ném hết chỗ tiểu cầu đỏ tươi kia vào. Sau đó nhẹ giọng nói:
“Cảm nhận nỗi thống khổ của ta xem sao! 1%!”
Tiểu cầu đỏ tươi này là do pháp tắc Thống Khổ ngưng kết thành. Vừa tiến vào cơ thể Đồ Nhai, chúng đã lập tức len lỏi khắp các ngõ ngách.
Đồ Nhai vẫn đang nghĩ xem câu nói vừa rồi của Bạch Đông Lâm có ý gì thì đột nhiên một cơn đau vô cùng vô tận, kinh thiên động địa, cực kỳ bi thảm đã ập đến, bao phủ toàn thân hắn ta.
“A a a!”
Con ngươi Đồ Nhai co rúm lại cho đến khi không thấy đâu nữa, trong mắt chỉ còn mỗi lòng trắng.
Mắt hắn ta lồi ra như thể sắp phát nổ đến nơi, miệng há to đến cực độ. Khuôn miệng trực tiếp bị xé rách đến tận mang tai nhưng Đồ Nhai vẫn cố gắng khép lại.
Trong miệng hắn ta toàn là nước bọt, thân thể tàn phế run rẩy, gào thét một cách thảm thiết. Ánh sáng Bản Nguyên ảm đạm, ý chí linh hồn của Đồ Nhai đã cận kề bờ vực hủy diệt.
Đáy mắt Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười, đau đớn đang bao phủ Đồ Nhai dần biến mất. Đây không phải do ta muốn hành hạ ngươi, mà là ngươi tự tìm đấy nhé!
Không gian xung quanh Bạch Đông Lâm có chút vặn vẹo, hai người bị Thông Thiên Tháp đưa ra ngoài.
Đồ Nhai nằm trên mặt đất một hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, ý thức cũng từng bước khôi phục.
Hai mắt hắn ta trống rỗng nhìn lên bầu trời, khuôn miệng bị xé nát thành hai nửa mấp máy, lẩm nhẩm mấy lời khó hiểu.
“1, 1%... Quái, quái vật…”
...
“Ra rồi! Ra rồi!”
“Trận đấu kết thúc rồi, ngươi mau nhìn xem là ai thắng!”
“Mẹ nó, tên Đồ Nhai khốn nạn này đã dùng chiêu thức rách nát gì vậy? Không gian đen thui, đúng thời khắc quan trọng thì chả nhìn thấy gì nữa.”.
Thời điểm Bạch Đông Lâm xuất hiện trong đại sảnh thì màn sáng khổng lồ lơ lửng trên không chợt lấp loé, hiện ra hai hàng chữ lớn.
“Trận đấu kết thúc, bên thắng: Bạch Đông Lâm”
Đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ. Đây là kết quả mà Thông Thiên Pháp đưa ra, tất nhiên bọn họ sẽ không nghi ngờ có gì sai sót hay không. Ngay sau, đó tiếng ồn ào nhanh chóng nổi lên khắp nơi.
“Không! Đồ Nhai…”
“Sao có thể như vậy được chứ, tiền của ta đâu? Vừa nãy nó còn ở đây cơ mà…”
“Đồ Nhai ngươi là đồ con rùa! Hai lần rồi đấy! Lần trước là Thần Vô Khuyết, lần này là Bạch Đông Lâm. Lần sau nếu còn đặt cược cho ngươi thì lão tử sẽ chặt luôn bàn tay này đi!”
“Lão ca! Lão ca, huynh nói gì đi chứ! Đã nói là Đồ Nhai sẽ thắng cơ mà?”
Đám cẩu bài bạc lập tức khóc lóc vật vã, thây ngã đầy đất, tổn thất nặng nề. Ngoại trừ một vài người đặt cược cho Bạch Đông Lâm, tỉ lệ cược một bù năm nên kiếm được một khoản tiền nhỏ thì người thắng lớn nhất đương nhiên là Bạch Đông Lâm rồi. Trong túi lập tức có thêm hơn 20 vạn điểm cống hiến cùng hơn 200 vạn linh thạch thượng phẩm.
Do sợ đặt nhiều quá sẽ khiến chủ sòng bạc sợ hãi, chứ nếu không thì Bạch Đông Lâm còn kiếm được hơn nữa kìa.
Lúc này, trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, Thánh Khanh đã nhanh tay cất kỹ điểm cống hiến cùng linh thạch thượng phẩm. Sau đó hắn ta vạch ra một cánh cổng ánh sáng, lập tức rời đi.
Cách đám đông một quãng xa, có một vị nữ tử dáng người uyển chuyển, đang lặng lẽ quan sát tất cả những điều này. Khuôn mặt nàng ta được che bằng một tấm mạng trắng. Bên trên mạng còn có ánh sáng lập loè, khi có khi không, đó chính là một món Linh Khí có phẩm chất không hề thấp.
Đôi mắt để lộ ra ngoài của nàng ta nhu tình như nước hồ thu sóng sánh, chỉ cần nhìn vào đôi mắt này cũng đủ biết đây là một nữ tử tuyệt mỹ, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
“Cửu tiểu thư, đây là kẻ mà người nhìn trúng ư?”
Phía sau nữ tử tuyệt thế là một người thiếu nữ mặc váy màu lam, tay cầm kiếm. Khí thế toàn thân lạnh lùng nghiêm khắc, rõ ràng là nhân vật có tu vi không tầm thường.
“Đúng vậy! Người này đúng là không đơn giản. Năng lực thiên phú thì sợ là ngay cả Thần Vô Khuyết cũng không bằng. Nếu ta có thể thu phục được kẻ này, tương lai ắt hẳn là sẽ một trợ thủ vô cùng đắc lực…” Cửu tiểu thư khẽ gật đầu nói.
Khuôn miệng mấp máy như đang thầm nói gì đó nhưng thanh âm đã bị chặn lại ở miệng, không để lọt ra ngoài dù chỉ nửa chữ.
“Đi thôi, loại thiên tài yêu nghiệt như này vẫn phải đợi đến khi trưởng thành mới có ích…” lời nói còn chưa dứt thì cánh cửa ánh sáng vàng óng đã xuất hiện trước mặt hai người. Chỉ giây lát mà bọn họ đã biến mất không còn bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận