Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 459: Cuối cùng vẫn không phải hắn ta

Hắn phải dùng thần niệm cảm giác vì Thần Thông Thiên Thị Địa Thính hoàn toàn vô dụng ở nơi này, chỉ phải đi từng bước từng bước thôi. Sau khi đi lại một hồi lâu, Bạch Đông Lâm phát hiện sương mù màu trắng trước mặt bắt đầu mỏng dần, nhưng chuyện đó càng khiến hắn căng thẳng.
“Đây là đâu? Đã đến đích chưa?”
Bạch Đông Lâm dừng chân trước một vách ngăn trong suốt, hắn đưa tay chạm vào nó nhưng không biết thứ này là loại vật chất gì, càng giống như là thứ được cấu thành từ năng lượng hoặc lực trường nào đó.
Hừ! Bạch Đông Lâm giơ đao chém mạnh vào vách tường trong suốt, sức lực đáng sợ khiến xung quanh cuồn cuộn sương trắng.
Nhưng sự việc sau đó khiến hắn phải kinh ngạc một phen, dù hắn đã dùng hết sức chém mạnh vào nó nhưng không chỉ không thể phá hủy nó mà còn không gây ra bất kỳ tiếng động hay âm thanh nào, cứ như tất cả năng lượng từ đòn tấn công vừa rồi của hắn đều bị thôn phệ hết sạch.
Sương trắng sền sệt ngập qua đầu gối không hiểu sao bắt đầu tiêu tán, Bạch Đông Lâm chuyển tầm mắt, phát hiện dưới chân là vật chất trong suốt giống hệt vách tường này.
Nhìn quanh bốn phía trái phải trên dưới, Bạch Đông Lâm có vẻ hơi sửng sốt.
“Không đúng, không đúng, kích thước của không gian này có vấn đề!”
Bạch Đông Lâm bắt đầu cảm nhận được có gì đó rất lạ ở đây, có vẻ hắn đang ở trong một viên cầu trong suốt.
Nhưng có thể đi như đi trên mặt đất bằng, có thể nhìn thấy các bức tường trong suốt không có độ cong mà lại thẳng đứng, điều này thật không hợp lý, có lẽ là vì không gian ở đây bị sắp xếp lộn xộn.
Bạch Đông Lâm cúi người nằm xuống mặt đất trong suốt, hắn cố tập trung nhìn xuống, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Phía dưới là một hồ nước xanh biếc, lại nhìn về phía bờ hồ, hắn nhíu mày, hình như nhìn thấy một bóng người mặc áo bào vàng sáng đang khoanh chân ngồi bên bờ hồ.
Hắn ta có phải là người đứng sau chuyện này không?
Là hắn ta đưa mình vào trong viên cầu trong suốt này?
“Giống quá! Thật sự quá giống!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, chậm rãi quay đầu nhìn lại, sương trắng sền sệt bắt đầu chuyển động rồi hội tụ thành một bóng người với khuôn mặt mơ hồ, không rõ mặt mũi.
“Ngươi là ai?”
Bóng người không để ý tới Bạch Đông Lâm, kẻ đó chậm rãi tiến lên, sương trắng ngưng kết thành bàn tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve hai má Bạch Đông Lâm.
“Vẻ ngoài, khí chất, khí tức linh hồn đều giống hắn đến bảy phần…”
“Đáng tiếc, giống, nhưng ngươi không phải hắn.”
“Dù sao cũng không phải là hắn…”
Giọng nói xa xăm như đến từ viễn cổ.
“A di, ngươi là ai?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày rồi lui về phía sau một bước để tránh cái tay nhỏ bé lạnh lẽo kia. Hắn ngồi xếp bằng, đặt Tử Triệu ngang trên đùi.
Tình cảnh này thực sự hơi quỷ dị, Bạch Đông Lâm không thể nhìn được căn nguyên của sương trắng hình người này. Mức độ kiên cố của quả cầu trong suốt cũng đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Bây giờ, Bạch Đông Lâm chỉ còn một đường lui đó chính là đi vào Thế giới thấp duy, nhưng lúc này vẫn chưa tới thời cơ để mở ra.
“Ha ha…”
Sương trắng hình người khẽ cười, sau đó bay lượn vòng quanh người hắn. Nửa người dưới của sương trắng hình người lại hóa thành sương mù quấn từng vòng quanh người Bạch Đông Lâm.
Sau đó hai cái tay nhỏ bé lạnh lẽo kia duỗi ra, nhẹ nhàng véo má Bạch Đông Lâm rồi lại vuốt ve.
“Giọng điệu nói chuyện của ngươi và cả cái miệng tiện này giống người kia tám phần…”
“Đúng là kỳ diệu, không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy…”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, trừ Đại nương và đại tỷ của hắn ra, chưa có người thứ ba véo mặt hắn.
“A di, xin hãy tự trọng!”
“Bình thường, ngươi và người ngươi muốn tìm kia cứ gặp mặt là làm như vậy sao?”
Trong lòng Bạch Đông Lâm hiểu rõ, sương trắng hình người này chỉ nhận nhầm người mà thôi. Nếu hắn thật sự là người của thế giới này thì thực sự có thể xảy ra tình huống luân hồi chuyển thế. Kiếp trước và kiếp này có mấy phần tương tự là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng Bạch Đông Lâm là người đổi kiếp, mới tới thế giới này không lâu nên không thể có chuyện quen biết sương trắng hình người trước mặt được.
Sương trắng hình người nghe vậy, hành động đột nhiên ngừng lại, sau đó từ từ thu hai tay lại với vẻ chưa được thỏa mãn.
“Không, tuy bề ngoài của người kia có vẻ rất dễ gần nhưng nội tâm lại chẳng khác nào vị thần trên Cửu Thiên, sao người khác có thể đụng vào thân thể người đó được.”
“Tiểu tử, ta chỉ làm những chuyện mà bản thân từng muốn làm nhưng chưa làm được thông qua ngươi mà thôi.”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm khẽ thả lỏng hơn, cũng không xoắn xuýt chuyện không liên quan tới mình nữa. Nhưng bây giờ, xem ra chuyện này không tệ như hắn nghĩ. Sương trắng hình người ở trước mặt không phải người giật dây mọi chuyện ở bên ngoài. E rằng người này đưa Bạch Đông Lâm tới đây chỉ vì nhận nhầm người mà thôi.
“A di, rốt cuộc ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận