Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 693: Ta không phải người ở thời đại này

“Bạch huynh, xảy ra chuyện lớn rồi!” “Ể? Có tin tức về Thất Nguyệt Thảo à? Hay Độc Nha Miểu Miểu xuất quan rồi?” Bạch Đông Lâm nhắm mắt.
“Đều không phải đâu!”
“Là chuyện khác, chúng ta cảm thấy nó có liên quan đến huynh đấy.”
“Hửm? Cỗ dao động này là?”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm thay đổi, suy nghĩ bị dao động kỳ lạ ở đằng xa truyền đến cắt ngang, bạch quang trong mắt lưu chuyển, thu hết cảnh tượng ngoài trăm dặm vào mắt.
Lâm…
Trong không trung nổi lên gợn sóng, Bạch Đông Lâm bước một bước, nháy mắt đã trở lại lửa trại ven hồ, biến hoá quỷ dị trên người Lâm làm hắn nhíu chặt mày.
Bạch Đông Lâm không kịp nghĩ nhiều đã vung tay lên, ném ra một trận đồng thau bay lơ lửng trên không trung, thần quang hiện lên, vô số phù văn dày đặc bắn ra, tầng tầng lớp lớp, bao phủ phạm vi trăm dặm, nháy mắt ngăn cách tất cả dao động khí tức.
Bạch Đông Lâm bình tĩnh nhìn lại, dao động quỷ dị trên người Lâm càng thêm dữ dội.
Mặt nạ màu vàng kim chạm rỗng Lâm luôn đeo trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vô số thần văn tím vàng, từ giữa mày mọc lan tràn đến mỗi tấc da thịt, da thịt nõn nà được ánh sáng thần văn lộng lẫy chiếu rọi, kinh tâm động phách.
Từng làn sóng gợn màu xám giống như gợn nước quanh quẩn xung quanh thân thể Lâm, qua lại nhộn nhạo, mỗi một vòng đảo qua, bề ngoài của Lâm lại nảy sinh biến hóa kinh người, dáng vẻ mười bảy tuổi, mười sáu tuổi…
Không lâu sau Lâm đã biến thành một bé gái toàn thân trần trụi, khoanh chân ngồi trên đống váy áo, bảo quang trang nghiêm, đôi mày non nớt hơi chau lại, trên khuôn mặt nhỏ mơ hồ hiện lên vẻ đau khổ.
Bạch Đông Lâm khoanh tay, trong mắt tràn ngập suy tư, kim quang giữa mày lập loè, Phá Hư Chi Nhãn toàn lực thi triển, đáng tiếc, thân thể Lâm bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ngăn cản, mờ mịt vô định, giống như không phải ở đây.
Dù hắn muốn ra tay giúp đỡ, nhưng đối mặt với luồng sức mạnh kỳ lạ này, hắn cũng không thể xuống tay, chỉ có thể im lặng xem biến.
Nhưng vào lúc này, gợn sóng màu xám bao phủ quanh cơ thể Lam đột nhiên ngừng lại, bắt đầu chảy ngược lại từ dưới lên, qua một vòng, cơ thể trẻ con của Lâm dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lớn lên một tuổi.
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, xoay người sang chỗ khác, bàn tay sau lưng ngưng tụ pháp tắc, một cái hố sâu đen kịt hiện lên trong lòng bàn tay, lực hút khủng khiếp bùng nổ, gợn sóng màu xám như ẩn như hiện bị hút vào trong hố đen.
Bạch quang rực rỡ trong mắt bùng nổ, ý niệm thần hồn trút xuống, thi triển luôn cả ý chí cảm ứng, lúc này Bạch Đông Lâm mới nhìn thấy sự kỳ diệu của gợn sóng màu xám.
“Đây là, sức mạnh của thời gian! Dường như vẫn chưa hết…”
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất bất ngờ, thời gian vẫn luôn là sức mạnh hắn canh cánh trong lòng, cầu mà không được, cực kỳ hiếm có và huyền bí.
Hắn không tin đây là sức mạnh Lâm tự mình nắm giữ, cũng không phải hắn coi thường nàng ta, mà là từ trạng thái kỳ lạ của nàng ta có thể nhìn ra, rõ ràng là không bình thường.
Đã biết bản chất của gợn sóng màu xám này nên Bạch Đông Lâm cảm nhận được dao động quỷ dị trên người nàng ta vẫn đang không ngừng lưu chuyển, lặp đi lặp lại tuần hoàn không biết bao nhiêu lần.
Thật lâu sau, sắc trời dần dần sáng tỏ, một tia nắng sớm cắt ngang chân trời.
Cuối cùng dao động kỳ lạ phía sau dần dần biến mất, hơi thở của Lâm cũng ổn định lại, sau đó vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo.
“Ta, ta không sao… Cảm ơn ngươi hộ pháp cho ta.”
Lâm cúi đầu, ngón tay trắng trẻo nhéo góc áo, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
Bạch Đông Lâm xoay người sang chỗ khác, nhìn Lâm đã hồi phục lại hình dáng ban đầu từ trên xuống dưới, khuôn mặt như ngọc kia lại bị vô số thần văn vàng tím ngưng tụ lại thành chiếc mặt nạ che mặt.
Bạch Đông Lâm thấy Lâm thẹn thùng không thôi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không kiềm chế được tò mò trong lòng, hỏi: “Lâm, trạng thái vừa rồi của ngươi là sao thế?”
Chẳng lẽ gia hỏa Lâm này tu luyện công pháp kỳ lạ gì đó, ví dụ như [Bát Hoang Lục Hợp duy ngã độc tôn công] này nọ.
Lâm nghe vậy im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Bạch Đông Lâm, sâu trong đôi mắt còn mang theo chút ngại ngùng, cố gắng bình tĩnh lại rồi giải thích: “Ta nghĩ chắc ngươi đã đoán được một ít, đúng vậy, ta không phải người ở thời đại này, mà là người ngủ say từ thế giới khác ngủ say đến đây nhờ Chân Nhất Cổ Khí…”
Bạch Đông Lâm gật đầu, đúng là hắn đã đoán được, từ cái tên đặc biệt chỉ có duy nhất một chữ Lâm, và cuộc trò chuyện của nàng ta với Chỉ Lục đều phân tích ra được.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó khoanh chân ngồi quay lưng vào nhau, Bạch Đông Lâm im lặng lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận