Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 86: Tô Thất

Mười chiêu, tay phải đại hán đầu trọc bị gãy, sau hai mươi chiêu, tay trái chân phải đều bị gãy. Cuối cùng, hắn ta bị Bạch Đông Lâm đánh thẳng vào ngực, nội tạng vỡ vụn, xương sườn gãy sạch! Bạch Đông Lâm nhướn mày, dừng tấn công:
“Ngươi không đặt ngọc bài ở trên người?”
Đáng lẽ đòn vừa rồi của hắn phải đủ để kích phát ngọc bài rồi chứ.
“Khụ khụ, chỉ có chạm đến tử vong thật sự mới có thể kích phát toàn bộ tiềm lực, khụ, thắng làm vua thua làm giặc, giết ta đi!
Đại hán đầu trọc nằm trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, khí tức yếu ớt, nếu không mau chóng trị liệu tốt thì chắc chắn phải chết.
“Kẻ điên!”
Bạch Đông Lâm chửi thầm, hắn xoay người rời đi, không để ý tới đại hán đầu trọc.
Hắn có thể hiểu được nguyên do kẻ đó làm thế, Cực Đạo thánh tông có lực hấp dẫn phi phàm với các tu sĩ. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới người đầu tiên mình gặp phải đã là kẻ liều mạng như vậy, nếu mà hắn đánh mạnh hơn thì tên đầu trọc đó đã chết luôn rồi.
Đại hán đầu trọc nằm trên mặt đất nhìn theo bóng lưng Bạch Đông Lâm, hắn ta thở dài chán nản, lấy ra ngọc bài rồi hóa thành bạch quang biến mất.
Bạch Đông Lâm không ngừng đi về phía trung tâm của hòn đảo, trên đảo này thì muốn trốn cũng không được, vì nếu vẫn không chiến đấu, không di động, ngọc bài sẽ tự động bại lộ vị trí của ngươi cho tu sĩ xung quanh.
Không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có liều mạng chiến đấu, cho đến khi còn lại một trăm người.
Bạch Đông Lâm còn chưa chính thức tu luyện, người trong này hầu như đều có cảnh giới cao hơn hắn!
Hắn hoàn toàn dựa vào thân thể được cường hóa để chiến đấu với người có cảnh giới cao hơn.
Hiện tại hắn đã bộc phát hết toàn bộ lực lượng, còn sử dụng Thất Thương quyền phổ mà một đòn tấn công có thể nặng bằng một trăm hai mươi nghìn cân! Thế nhưng, trong đây đều là thiên tài được tuyển từ vạn người mới có, còn được tu luyện một cách bài bản, ai ai cũng mạnh hơn hắn.
Vì thế, Bạch Đông Lâm gặp kẻ nào cũng lấy hết toàn lực ứng phó, năng lực khôi phục mạnh mẽ giúp hắn đứng ở thế bất bại, nhưng hắn phải cố hết sức để không bại lộ năng lực của mình, đặc biệt là năng lực bất tử!
Cho dù chỉ có năng lực khôi phục cũng giúp hắn có ưu thế lớn hơn người khác, những người khác phải đánh cùng người có thực lực ngang nhau thì ít nhiều cũng có vài vết thương, nhưng sau mỗi một trận chiến đấu thì hắn vẫn trong trạng thái hoàn mỹ.
Tiểu thế giới này cũng có ngày đêm, Bạch Đông Lâm đánh bại thêm mấy người thì đã đến buổi tối.
Hắn tìm một sơn động chuẩn bị nghỉ ngơi, tuy hắn không bị thương, thể lực cũng ở mức hoàn hảo, nhưng chiến đấu trong đêm tối thì cũng chẳng có lợi.
Những người khác được tu luyện bài bản, có được bí thuật chiêu thức kì diệu mà hắn chỉ có thể dựa vào cơ bắp và sức mạnh.
Trong đêm tối, lực quan sát giảm xuống, rất dễ dàng trúng chiêu, cứ cẩn thận thì có thể sống đến trăm tuổi nên hắn thấy không cần liều mạng quá làm gì, bại lộ năng lực lại càng nguy hiểm.
Vừa mới nhắm lại không đến thời gian uống một chén trà, Bạch Đông Lâm khịt khịt, hắn ngửi được một mùi tanh ngọt trong không khí.
Hắn mở choàng mắt, tia sáng lạnh lóe lên trong sơn động tối đen.
Có kẻ đầu độc!
Bạch Đông Lâm hít sâu một hơi.
Cảm giác được trong cơ thể bắt đầu đau đớn như sóng cuộn biển gầm, gan ruột như đứt ra từng khúc, hắn nhanh chóng kích phát năng lượng cường hóa, hắn giãn mày. Thứ độc này đủ mạnh!
Thân thể hắn càng ngày càng mạnh thì thuốc độc bình thường đã không có hiệu quả với hắn, hắn phải nhanh chóng hít nhiều chút, lãng phí là không tốt.
Bên ngoài huyệt động, một bóng người nhỏ nhắn như mèo bò trên mặt đất, không phát ra một chút tiếng ồn, nàng âm thầm lẻn vào trong động.
Tô Thất vận chuyển Huyết Nguyên trong cơ thể, hai mắt hiện lên một tia sáng đỏ rực, sơn động đen kịt ở trong mắt nàng ta lập tức sáng rực như ban ngày, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang dựa vào vách đá.
Nàng ta nhíu mày, người này sao vậy? Ngực hơi phập phồng, hô hấp vững vàng, chẳng lẽ hắn không trúng độc?
Nàng ta thả độc nên hiểu rõ thứ này nhất, nó có độc tính rất mạnh, không cần hít vào mà chỉ cần tiếp xúc với da thịt đã đủ để một người trúng độc. Ngoài ra thì Huyết Nguyên có tính ăn mòn cực mạnh, muốn chặn Huyết Nguyên cũng không được.
Hừ, giả thần giả quỷ!
Theo nàng ta thấy, Bạch Đông Lâm chỉ đang cố gắng chống đỡ, làm ra vẻ không sao mà thôi.
Bóng dáng nhỏ nhắn khẽ động, hóa thành một bóng đen lén lút nhào về phía Bạch Đông Lâm, con dao găm trên tay lóe lên tia sáng giống như răng của loài rắn độc!
Bạch Đông Lâm nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, hai ngón tay nhanh nhẹn kẹp chắc lưỡi dao.
Keng!
Ma sát quá mạnh khiến lưỡi dao tóe lửa!
Cái gì! Tô Thất trừng mắt, lập tức thả con dao ra, nhanh chóng chuyển sang dùng ngón tay đâm vào mắt Bạch Đông Lâm.
Ả nữ nhân này thật tàn nhẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận