Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 251: Trần Trần sư huynh

Một bóng người thon dài đỏ rực đi ra từ sau cửa thông đạo, toàn thân được ngọc giáp đỏ đậm dịch thấu trong suốt bao phủ, hình thể thon dài quanh quẩn ngọn lửa đỏ đậm cháy mạnh giống như một con hỏa phượng tung tăng, hai mắt đỏ như máu tràn ngập tính xâm lược ngắm nhìn bốn phía khán đài, chiến ý điên cuồng bốc lên! Rất nhiều đệ tử thánh tông bị khí thế của đối phương áp bách, nhao nhao rời tầm mắt khỏi cặp mắt đỏ như lửa của nàng ta.
Hai mắt Bạch Đông Lâm hơi ngưng lại, thật mạnh, chiến ý mạnh mẽ điên cuồng, hắn thầm ước đoán chỉ sợ chính hắn cũng phải dốc toàn bộ hỏa lực, hao chút võ thuật mới có thể chiến thắng.
Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn nữ nhân này chính là ma nữ Huyết Hoàng rồi, không hổ là cường giả trên Sồ Hoàng bảng.
Sau đó lại có vài chục tu sĩ đi ra từ sau cửa, ai ai cũng mang khí thế bất phàm, hình thái khác nhau. Trên người đều có vết tích thú hóa rất rõ ràng, đây là một đặc sắc của Thần Huyết thánh tông.
Chỉ là toàn thân ma nữ kia bao gồm cả đầu người đều được bao phủ bởi ngọc giáp trong suốt, cũng không biết bên ngoài thú hóa bộ phận gì, lại dung hợp máu gì.
Oong!
Theo một tiếng đao minh, đao ý bén nhọn phá vỡ hư không, nháy mắt khí thế trảm phá của ma nữ Huyết Hoàng lan ra.
Một nam tử mặc áo bào xám vác trường đao xanh thẳm đi ra từ một cửa lớn khác, đôi mắt lạnh lùng đảo qua bốn phía. Mọi người trên đài nhìn thấy nhất thời có cảm giác cứ như là bị đao phong lạnh thấu xương xẹt qua.
Một đao khách sắc bén!
Bạch Đông Lâm đè xuống đao ý cuồn cuộn trong nội tâm, quay đầu hỏi Thánh Khanh:
“Thánh huynh, không biết đây là vị sư huynh nào trong tông môn?”
“Á, Bạch huynh chờ một chút, ta hỏi bằng hữu của ta.”
Thánh Khanh lúng túng gãi đầu, tuy hắn tự khen là giao hữu rộng khắp, nhưng đệ tử thánh tông vô số kể, làm sao hắn thực sự biết rõ mọi người chứ?
Ý niệm của Thánh Khanh câu thông với vòng tay, phát tin tức với vài người hảo hữu của hắn, không đến một lúc sau đã nhận được tin tức mong muốn. Trên mặt xuất hiện vẻ kích động, hắn ngẩng đầu giới thiệu nhanh với Bạch Đông Lâm:
“Bạch huynh, vị sư huynh này tên là Trần Trần, nhập môn sớm hơn chúng ta ba giới, có người nói Chân Linh của vị sư huynh này lại có màu đỏ, cũng là một thiên tài đao đạo hiếm thấy, có thể còn sở hữu thể chất đặc thù nào đó!”
“Ta còn nhận được một tin tức từ bằng hữu, hơn hai mươi năm trước, vị sư huynh này đã tiến vào đao giới trong Đao Vực vô tận lang bạt, không ngờ hắn đã trở về tông môn!”
“Thế này được rồi, có Trần Trần sư huynh ở đây, ma nữ Huyết Hoàng nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt!”
Thánh Khanh hơi thở dài, hiển nhiên Huyết Hoàng trên Sồ Hoàng bảng vẫn làm cho hắn có cảm giác áp bách rất lớn.
Bạch Đông Lâm nghe vậy khẽ gật đầu, quả nhiên bị hắn nói trúng rồi. Xem ra thánh tông vẫn đủ xem trọng đối với lần tỷ thí này, vị Trần Trần sư huynh có cơ hội chiến thắng Huyết Hoàng rất lớn.
Những người trẻ tuổi mạnh mẽ quyết đấu, trong đó còn có một đao khách chân chính, ánh mắt Bạch Đông Lâm cũng không khỏi lộ ra vẻ chờ mong, chuyến này không uổng phí.
“Ta là trọng tài của đấu trường Vô Gian Giác, lần này tỷ thí sẽ do ta toàn quyền chủ trì. Ta dùng đạo của mình thề, sẽ đưa ra quyết định công bằng công chính được cân nhắc kỹ lưỡng!”
“Mời người phụ trách hai bên tiến lên xác định quy tắc tranh tài.”
Một vị đại hán khuôn mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh lơ lửng trên hư không, âm thanh trang nghiêm, dựa theo lệ cũ công thức hóa mở miệng nói.
Thể tu giỏi về chiến đấu, nhiệt tình yêu thích chiến đấu, cũng trung thành với tính công bằng của tỷ thí. Tuy sân nhà là ở Cực Đạo thánh tông, trọng tài cũng là người của thánh tông, thế nhưng người hai phe đều biết, trọng tài tuyệt đối sẽ công bằng công chính.
Cái này không liên quan đến lập trường, đối với thể tu mà nói, quyết đấu là thần thánh, ở đấu trường Vô Gian Giác tuyệt không cho phép bọn họ dùng ý kiến cá nhân làm rối loạn kỷ cương. Nếu như quấy rầy đến sự công bằng của quyết đấu, lúc bọn họ xuống đài sẽ cực kỳ thảm.
Chiến đấu giữa các tu sĩ ở bên ngoài sẽ tùy ngươi sử dụng thủ đoạn gì, tuyệt đối không có ai nói nhiều nửa câu, nhưng quyết đấu trong giác đấu trường thì không được!
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo bào trắng và một hán tử cường tráng toàn thân đầy văn lộ màu tím chậm rãi đi lên trên không, đây chính là hai người phụ trách tỷ thí tông môn lần này.
“Ở xa tới là khách, mời Tử Cửu trưởng lão xác định phương thức thi đấu trước.”
Lão giả áo bào trắng khẽ vuốt chòm râu, thần sắc thả lỏng, hiển nhiên rất có tự tin đối với đệ tử trong tông môn.
“Vậy thì cảm tạ Lâm phó phong chủ!”
Tử Cửu trưởng lão hơi chắp tay cảm tạ, Bạch Đông Lâm cảm thấy sửng sốt. Thật kỳ quái, chẳng phải từ trước đến nay người của Thần Huyết thánh tông đều có tính khí nóng nảy sao? Đặc biệt vào những lúc đối mặt với thánh tông bọn họ, người này lại khách khí như vậy, xem ra lời đồn cũng không thể tin hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận