Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 357: Ngự trong tám bộ

Thần Hồn Vô Vi của Bạch Đông Lâm cực kỳ cường đại, Thần Vô Khuyết khó mà so sánh được. Vì thế, tốc độ tiếp nhận truyền thừa của hắn nhanh hơn rất nhiều. Tự phù vô tận trong bia Tiêm Giác Hoàng Kim giống như sóng thần, sau khi thăm dò mấy lần thì tốc độ truyền càng lúc càng nhanh. Chỉ trong mấy hơi thở đã vượt qua nội dung truyền thừa của Thần Vô Khuyết.
Một lúc lâu sau, truyền thừa kết thúc, Thần Hồn Vô Vi từ từ mở hai mắt ra, vô số tự phù màu vàng kim huyền ảo di chuyển ở sâu trong mắt. Một lát sau, ánh sáng màu vàng kim từ từ chìm xuống, hai mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Bạch Đông Lâm đứng dậy bước ra một bước, trở về Thần Hải của Bạch Tiểu Tiểu. Nội dung truyền thừa trong bia Tiêm Giác Hoàng Kim quá phức tạp và huyền ảo. Hơn nữa, đây còn là lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc, cần thời gian để hấp thu mới có thể đề luyện ra thứ có ích cho bản thân sử dụng.
Nội dung truyền thừa này đã trong dự liệu của Bạch Đông Lâm, tuyệt không phải chiến trận vô thượng trong bức họa nhìn thấy lúc đầu, nhưng không phải không có chút liên hệ nào.
Người khổng lồ ba đầu sáu tay được tạo thành từ việc hội tụ chiến lực của vô số tu sĩ, truyền thừa chiến trận này tổng cộng chia làm tám bộ. Truyền thừa trong bia Tiêm Giác Hoàng Kim này là bộ thứ hai trong tám bộ, tên là “Ngự”.
Tám bộ hợp nhất chính là chiến trận đáng sợ trong bức tranh kia. Bạch Đông Lâm biết một chút về tác dụng cơ bản của “Ngự”, nội dung của bộ này có tác dụng thống ngự lực lượng dung hợp.
Phải biết rằng số lượng tu sĩ kết trận cao tới hàng tỷ tỷ, lực lượng của mỗi người không giống nhau. Dù họ đều tu luyện công pháp giống nhau nhưng pháp tắc minh khắc tương đồng, dù ít dù nhiều cũng sẽ có điểm khác biệt. Đó là vì Chân Linh và ánh sáng Bản Nguyên của mỗi người không giống nhau.
Một chiến trận cường đại, đầu tiên là phải thống ngự dung hợp lực lượng của rất nhiều người kết trận, nếu không chiến trận được kết sẽ tựa như tác phẩm điêu khắc trên cát, sóng biển vừa xô tới là sụp đổ.
Ngưng tụ, dung hợp, thống nhất là yêu cầu cơ bản của chiến trận. Muốn phát huy được chiến lực đáng sợ mà không thống nhất dung hợp lực lượng nòng cốt thì sao có thể làm được? Bộ “Ngự” này chính là pháp môn cường đại có thể thống ngự lực lượng của hàng tỷ tỷ tu sĩ, là nội dung cực kỳ quan trọng trong chiến trận.
‘Thảo nào truyền thừa này lại ưu ái Thần Vô Khuyết – người có pháp tắc âm Dương. Nó cảm ứng được đặc tính âm dương thái cực đồ của mình nên cũng chuyển truyền thừa cho mình.’
Trong hai mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ hiểu rõ. Hắn gật đầu, đạo âm Dương có hai đặc tính là “Quy Nhất” và “Vạn Hóa”, đúng là phù hợp với yêu cầu tu luyện “Ngự” một cách hoàn mỹ. Có thể nói tiền đề của việc tu luyện “Ngự” chính là hiểu được đạo âm Dương.
Nội dung của truyền thừa trong bia Tiêm Giác Hoàng Kim không dừng ở bộ “Ngự” trong tám bộ, còn những nội dung phức tạp khác nữa. Có rất nhiều quan niệm tu luyện chiến trận, phương pháp vận dụng chiến trận. Còn có rất nhiều chiến trận phổ thông có phẩm cấp thấp hơn.
Những chiến trận phổ thông này không thể sánh được với chiến trận cường đại “người khổng lồ ba đầu sáu tay”. Nhưng chúng lại có tác dụng rất lớn trên chiến trường.
Bạch Đông Lâm đoán chiến trận mà thánh tông tìm kiếm chính là những chiến trận phổ thông này. Đám cao tầng của thánh tông cũng không biết tới sự tồn tại của chiến trận đáng sợ này. Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ xem trọng hơn rất nhiều, không chỉ giao cho những đệ tử như bọn họ tới tìm kiếm.
Ý niệm của Bạch Đông Lâm chìm sâu trong Thần Hồn, nội dung đại biểu cho “Ngự” giống như một mặt trời lớn lấp lánh ánh vàng, trên đó hiện ra vô số ký hiệu xiềng xích phức tạp, đây là cấm chế cực kỳ đáng sợ.
Hạ cấm chế trong truyền thừa quan trọng là truyền thống lâu đời, có lịch sử rất lâu rồi. Truyền thừa “Ngự” này bị hạ cấm chế không thể truyền ra ngoài, những chiến trận có cấp bậc phổ thông khác không bị hạn chế như vậy. Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, phần lớn nội dung mà bia Tiêm Giác Hoàng Kim truyền cho hắn đều là tri thức liên quan tới chiến trận. Bên trong đó không có tin tức mà Bạch Đông Lâm muốn tìm hiểu.
Rốt cuộc quan hệ, lai lịch giữa chiến tộc và binh gia, địch nhân mà họ phải đối mặt là cái gì? Những nội dung này chẳng có chút vết tích nào, dường như nó đã bị một sức mạnh nào đó xóa đi. Hắn khẽ lắc đầu, đè nén sự tò mò trong lòng xuống. Những điều này đều đã mất trong con sông thời gian.
Không chừng chiến tộc, binh gia và kẻ địch mà họ phải đối mặt có thể đều đã chết hết, cứ tìm kiếm những thứ này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chí ít, hắn không cần thiết phải mất thời gian đi tìm hiểu.
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thần Vô Khuyết đang lơ lửng trên không trung, cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng kim. Hắn đoán truyền thừa này còn phải tốn khá nhiều thời gian mới xong. Thần Hồn của Thần Vô Khuyết quá yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận