Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 248: Thần Huyết thánh tông tới cửa

Tiểu Tử giống như miếng bọt biển, hấp thu tủy nhũ như ngọc châu trong nháy mắt. Dây ảm đạm bộc phát ra tử quang mãnh liệt khiến phòng nhỏ bị tử quang bao phủ, Tiểu Tử uể oải muốn chết nhất thời trở nên sinh long hoạt hổ, dây tử ngọc trở nên to hơn. Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, xem ra chờ Tiểu Tử tiêu hóa xong ngọc tủy nhũ là có thể tiến hơn một bước. Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút thu Tiểu Tử vào trong Tử Triệu.
Bây giờ trong Tử Triệu đã thay đổi rất lớn, trên đại địa đỏ đậm vô biên vô tận xuất hiện một ốc đảo không nhỏ, đại thụ vây quanh cắm vào ruộng thuốc, từng cây từng cây toàn thân xanh biếc.
Những “đại thụ” này chính là cành cây bị trảm xuống từ đại thụ trong Cổ Giới, những cành cây này rất đặc biệt, cũng không tính là sống lại nhưng cứ như vậy mà cắm rễ trong thế giới Bản Nguyên của Tử Triệu – một nơi có hoàn cảnh ác liệt. Không chỉ không hề khô héo, ngược lại chúng còn chậm rãi cải tạo hoàn cảnh chung quanh.
Trong thời gian ngắn ngủi, mặt đất đỏ ngầu đã mọc ra thảm cỏ xanh biếc, ngay cả linh thảo trong dược viên lúc đầu cũng bắt đầu trở nên tươi tốt.
Bốn tiểu Hoa Linh bay tới bay lui trong ruộng thuốc, ngược lại có chút ý cảnh thế ngoại đào nguyên. Đối với hắn mà nói Tử Triệu càng ngày càng không giống một thanh vũ khí, dường như tác dụng của thế giới Bản Nguyên lớn hơn một chút.
“Bạch huynh có nhà không? Ta tới tìm ngươi đi chơi!”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói oang oang của Thánh Khanh, tâm tư Bạch Đông Lâm bị cắt đứt, bóng người khẽ động xuất hiện trong sân.
“Thánh huynh mới sáng sớm đã tới tìm ta. Nói đi, có phải trong thánh tông lại có việc gì phát sinh không?”
Trên mặt Bạch Đông Lâm mỉm cười, mở cửa sân đưa Thánh Khanh vào trong viện. Hai người ngồi xuống, Bạch Đông Lâm pha một bình linh trà.
“Ui Bạch huynh, ngươi đang luyện thần thông bí thuật gì vậy? Ngay cả phòng ốc của mình cũng phá vỡ.”
Thánh Khanh uống một ngụm linh trà, đôi mắt đảo tới đảo lui bị hai lỗ lớn trên nóc phòng ngủ Bạch Đông Lâm hấp dẫn.
“Một tiểu thuật mà thôi, không tính là thần thông gì.”
Một tay Bạch Đông Lâm bắt pháp quyết, tấm ván gỗ nóc nhà hư hại như cây khô gặp mùa xuân, nhanh chóng sinh trưởng, nháy mắt tu bổ lỗ thủng.
“Chỉ nói vậy thôi, lại nghe được tin tức gì rồi?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, thưởng thức linh trà trong chén. Thánh Khanh cũng coi như hạng người kinh tài tuyệt diễm, thiên phú không tệ, đáng tiếc rất nặng tâm chơi bời, tu luyện cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, một ngày đi dạo lung tung kết giao bằng hữu khắp nơi.
Nhưng mỗi người đều có lựa chọn, đều có phương thức sống của mình, hắn không có quyền can thiệp.
“Ha ha ha, Bạch huynh, ngươi đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài. Gần đây việc này đã bị truyền khắp rồi, sợ là cũng chỉ có ngươi say mê tu luyện mới không biết thôi.”
“Ta sẽ không thừa nước đục thả câu, việc này ngược lại cũng không liên quan đến đệ tử mới vào như chúng ta.”
“Là người của Thần Huyết thánh tông, đây là truyền thống cũ của hai tông môn…”
Thánh Khanh nói dăm ba câu đã nói rõ sự tình, Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, hắn cũng có một chút hiểu biết đối với ân oán đã lâu giữa hai tông môn.
Lần này Thần Huyết thánh tông tới cửa là dùng cái danh ‘giao lưu luận bàn’ lẫn nhau, nhưng chỉ là đánh bậy đánh bạ giữa đệ tử tiểu bối.
Đám đệ tử tiểu bối này cũng là đệ tử chính thức bái nhập các đại chủ phong, tuổi tác đã hơn trăm tuổi, cũng không tới phiên những đệ tử mới nhập môn như bọn họ xuất thủ.
“Đi thôi Bạch huynh, tu luyện cũng phải kết hợp với giải trí, mỗi ngày ngươi đều bế quan thì sẽ nghẹn chết mất.”
“Cũng được, đi xem mấy thiên kiêu này!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, không phải hắn cảm thấy bế quan tu luyện có gì cực khổ, có thể những người khác sẽ bởi vì bình cảnh hoặc là thiếu tài nguyên tu luyện mà chậm rãi tiến bộ.
Nhưng với hắn mà nói, mấy vấn đề này đều không tồn tại, hắn chỉ cần tu luyện thì có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, đúng là khổ cực cũng có hạnh phúc của khổ cực!
Sở dĩ hắn nguyện ý đi ra ngoài đi bộ một chút, lòng hiếu kỳ chỉ là một phần, chủ yếu là hắn đã nắm giữ kỹ xảo tu luyện mới, không còn lệ thuộc hình thức nữa.
Chỉ thấy chỗ sâu trong trong cơ thể Bạch Đông Lâm, hai viên linh châu một sét một hỏa được huyết nhục bao vây, tử lôi một giây cũng không ngừng công kích khiến linh hỏa tản ra phía ngoài. Trong lúc đó, lục phủ ngũ tạng kỳ kinh bát mạch và vô số Linh Khiếu trong cơ thể điên cuồng luân chuyển giữa hủy diệt và khôi phục, thương tổn từ nghịch chuyển vẫn duy trì hiệu suất lớn nhất, từng luồng năng lượng cường hóa một bị dẫn dắt vào Thần Hải, linh hồn ngồi khoanh chân trên tấm bia đá dần dần hấp thu.
Thống khổ liên miên không dứt thâm nhập linh hồn, linh hồn lại tỏ ra bình thản, bắt lấy một tia quy luật thống khổ màu đỏ thắm khắc ghi vào Linh Khiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận