Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1976 - Con cháu huyết mạch (1)

Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, đứng ở Không Vô chi vực, sâu thẳm trong đôi mắt phản chiếu chư thiên nguy nga quanh quẩn bốn màu phía trước, ký ức sâu nhất trong đầu chậm rãi hiện lên.
"Bốn người một thể, hay là thứ gì khác?"
Hắn khẽ gật đầu, tin tức lấy được quá ít, không thể phân tích được, nói chung người siêu thoát có nguyên điểm cũng đến từ Lam Tinh này đã trắng trợn phát tán dấu vết tồn tại ra ngoài, hắn chính là một vật dẫn trong đó.
"Đi thôi, đi xem rốt cuộc những Tiểu Tử đó đang giở trò quỷ gì!"
Mười hai lâu chủ Bạch Ngọc Kinh, ngũ đại thành chủ, ngoại trừ Bạch Kiếm Ca ra, bao gồm cả đám người Huyết Đồ, hiện nay đều ở trong Chư Thiên Thương Nguyệt, tu vi của bọn họ đều đã đạt đến thập nhất cảnh, lại tìm kiếm lối ra vì bước vào Bỉ Ngạn.
"Meo --"
Trong mắt Bạch Nguyên Trinh ở bên cạnh chan chứa ý cười, thần thái của Băng Miêu trong ngực lười biếng, kêu lên yếu ớt, đồng tử xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, rục rịch, dáng vẻ như muốn nhào vào trong ngực đối phương.
"Ừ, vẫn là bé mèo nhà ngươi nghe lời, không làm loạn theo bọn họ."
"Meow ~"
Được khích lệ, Băng Miêu rất là vui vẻ.
Lại nói quan hệ giữa Băng Miêu và Bạch Đông Lâm không nông cạn cho lắm, nàng ra đời vào thời đại viễn cổ Duy Nhất Chân Giới, bản thể là một bông tuyết hỗn độn, được Đạo Vô Chung điểm hóa nên mới sinh ra linh trí.
Đây cũng là vì sao, từ khi tỉnh dậy trong cơn ngủ say, Băng Miêu nhìn thấy Bạch Đông Lâm lại thân thiết không muốn xa rời như vậy. Thậm chí hôm nay đã thập nhất cảnh cũng không lựa chọn hóa thành hình người, miệng nói tiếng người, bởi vì nàng biết, một khi làm như vậy Bạch Đông Lâm sẽ không ôm nàng vào trong lòng nữa.
Hai người một mèo một kiếm bước đi trên dòng sông thời không, đi vài bước đã tới đại điện của Cục quản lý Thời Không.
"Đại nhân! Xin hỏi có gì phân phó?"
Hai người Bạch Đông Lâm không hề che giấu khí tức Bỉ Ngạn, lập tức có người quan sát lấy bản thể đến đây gặp họ, giọng điệu cung kính, bày tư thế rất thấp.
Cường giả, bất luận ở nơi nào cũng đều có được sự tôn trọng, đây là luật thép.
"Không có chuyện gì to tát, cho ta mấy danh ngạch tiến vào Thương Nguyệt."
Bạch Đông Lâm lật tay, lộ ra một khối lệnh bài quanh quẩn dao động thời không. Món đồ chơi nhỏ này là Trác Vân - cục trưởng Cục quản lý Thời Không phân bộ Chư Thiên Hoàn Mỹ đưa cho hắn, dùng cái này là có thể liên hệ hắn ta bất cứ lúc nào.
"Đây là..."
Người quan sát vừa thấy lệnh bài, trong lòng nhất thời run lên, thần thái lại càng cung kính hơn rất nhiều.
"Đại nhân, việc danh ngạch rất đơn giản, vừa lúc chỗ bọn ta còn thừa lại không ít."
Dứt lời, hắn lật tay, bốn quả cầu sáng bắn ra và biến mất trong cơ thể mấy người Bạch Đông Lâm.
Tất cả sự tồn tại có ý thức tự ngã đều được gọi là sinh linh, bởi vậy Khấp Huyết cũng nhận được một danh ngạch.
"Đa tạ."
"Không cần không cần! Việc nhỏ mà thôi, đại nhân ngài đi thong thả!"
Bạch Đông Lâm rời khỏi đại điện, bước ra một bước tiến vào trong hiện thế của Chư Thiên Thương Nguyệt. Làm phiền phức như thế không phải vì hắn sợ Lam Bạch Cơ Kim xã, mà là sự tôn trọng đối với người siêu thoát.
Giống như vừa nãy người quan sát tôn kính hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ tôn kính Khởi Nguyên Tứ Sắc Chi Luân, người khác bước sớm hơn hắn một bước thì đương nhiên có tư cách này, không liên quan đến chuyện gì khác.
...
Vị diện chí cao của Chư Thiên Thương Nguyệt, tại mấy trăm tỷ năm trước có hai thế lực mới xuất hiện, một là Tử Ngọc thần điện, một là Tâm cung.
Cả hai đều có lai lịch bí ẩn, cường giả dưới trướng như mây, hơn nữa còn tiền nhiều như nước, chiêu mộ được không í thiên kiêut yêu nghiệt, cho tới nay đều phát triển vô cùng sinh động, ngoại trừ thế lực đứng đầu có Bỉ Ngạn trấn giữ ra có thể coi là chúa tể một phương rồi.
Cổ quái là, hai phe thế lực này không biết có ân oán gì mà đối chọi gay gắt ở khắp mọi nơi, đều ra chiêu ngáng chân đối phương, càng nhiều lần vung tay trong việc tranh đoạt tài nguyên ở bí cảnh.
Tử Ngọc thần điện, sâu trong trung tâm.
Điện chủ Bạch Tiểu Tử ngồi ngay ngắn trên thần tọa, mặc bộ trường bào đẹp đẽ quý giá, tóc tím tản ra ở sau lưng như thác nước, trong đôi mắt tuyệt mỹ thu hút hồn phách người khác có ánh tím lưu chuyển, khí tức mạnh mẽ, uy áp nặng nề, chèn ép cho thời không mơ hồ vặn vẹo.
Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, Tiểu Tử đã không còn dáng vẻ của một tiểu cô nương nữa, nàng hoàn toàn nảy nở, tuyệt đại tao nhã không đủ để hình dung một phần vạn của nàng, như thể tất cả điều tuyệt đẹp trên thế gian đều hội tụ trên khuôn mặt mỹ lệ thu hút lòng người ấy.
"Tiểu Tiểu, tiến triển của việc thăm dò bí cảnh Ma Nhĩ thế nào rồi? Tâm cung có động tác gì không?"
Giọng điệu Tiểu Tử hờ hững, ánh mắt sắc bén bao quát phía dưới, nhiều cường giả đứng trong đại điện đều không khỏi cúi đầu xuống, không dám giao lưu ánh mắt với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận