Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1622 - Sinh tử luân hồi (3)

“Mẫu Hà, một quyền này, để cho ngươi chờ lâu rồi!”
Một nắm đấm sáng chói quang huy, kim viêm quanh quẩn, nhô ra từ vòng tròn luân hồi vỡ vụn, mạnh mẽ đập vào ấn đường Mẫu Hà. Thân thể hoàng kim nguy nga lập tức nổ bắn ra hàng tỷ năm ánh sáng, lao vùn vụt trên không trung, thân thể đã tán loạn mẫn diệt dưới vĩ lực hủy diệt kinh khủng.
“Ta thắng rồi.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm chứa ý cười, đứng ở trên thời không, quả đấm nắm chắc khí tức hủy diệt mãi sau vẫn chưa tiêu tan. Đầu ngón tay tay trái khẽ nhúc nhích, vuốt vuốt một mâm tròn hai mặt xen lẫn hai màu đen trắng, tự khắc rõ một chữ lớn cổ xưa, sinh và tử.
“Ngươi! Thế mà...”
Mẫu Hà kích động, lần nữa ngưng kết ra một thân thể màu vàng kim, khuôn mặt vốn dĩ bóng loáng, lần đầu tiên hiện lên ngũ quan mơ hồ. Nhưng, Bạch Đông Lâm vẫn không thể cảm giác được một chút hơi thở nào của vật còn sống ở trong đó, càng không hề có cảm xúc gợn sóng.
Mẫu Hà chỉ thiết lập dựa theo quy tắc vận chuyển cố định nào đó, không có đủ đặc tính của bất cứ một sinh linh nào.
“Hừ! Mất đi nguyên tắc đại đạo, ngươi còn đấu với ta thế nào đây!?”
Bạch Đông Lâm thu lại ý cười, sắc mặt trở nên hờ hững, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, bật hết hỏa lực, thân hình điên cuồng nâng cao, thần ma giới vô hạn mở rộng sau lưng.
“Giết –"
Hắn bước lên một bước, thời không chấn động, hai tay lớn không bờ bến đưa ra, nắm lấy Mẫu Hà thật chặt, vĩ lực hủy diệt khủng bố đến cực điểm mãnh liệt mà ra.
Mẫu Hà bị giam cầm hoàn toàn ở chỗ này, liều mạng công kích liên miên không dừng dồn nén đè ép nó không ngừng, rốt cuộc nó đã chẳng thể bận tâm đến hiện thế được nữa.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm bạo ngược, đốt cháy tất cả, luân chuyển giữa sinh tử không ngừng, không cho Mẫu Hà một cơ hội thở dốc, Phá Bích chạy tới một bước cuối cùng.
Điều hắn muốn, là chặt đứt căn cơ để Mẫu Hà tồn tại mãi mãi!
Vị trí luân hồi bị vỡ nát triệt để, vô tận Chân Linh mãnh liệt xông ra, chảy xuôi lan tràn trong hiện thế.
Đây là tín hiệu phát động đợt công phạt cuối cùng.
Trái tim hỗn độn, trận kịch chiến khủng bố lập tức được bộc phát!
Thảm liệt!
Đây là trận đánh thảm liệt trước nay chưa từng trong các văn minh Nhân tộc được ghi chép lại cho đến nay!!
Trái tim hỗn độn bị phá vỡ hoàn toàn.
Càn Nguyên giới, Viễn Cổ mặt trời nối tiếp nhau tại không gian Duy Độ bị đánh nát hoàn toàn, rơi xuống đại lục Càn Nguyên, hủy hết cả đất trời.
Khôn Mạt giới, mười tám vị diện bị nén lại với nhau như bánh quai chèo, ngay cả vùng chôn cất sâu nhất cũng bị lật ngược.
Dòng sông âm dương vỡ nát từng khúc.
Cả Duy Nhất Chân Giới trở thành từng mảnh nhỏ vỡ nát, hơn vạn giới vực, trăm ngàn mà không còn một nơi nào, vô lượng lượng chúng sinh có thể sống sót lác đác không có mấy kẻ.
Nơi đặt trái tim hỗn độn ban đầu đã hóa thành một mảnh không gian hư vô, ý chí thảm liệt khắc nghiệt tràn ngập trong ngoài, bên trong bão táp thứ nguyên mãnh liệt, có thể thấy mơ hồ từng tàn thi hơi thở khốc liệt trôi nổi, trên đó quanh quẩn hơi thở chúa tể, làm thời không hư vô khó mà gánh chịu nổi, run rẩy không ngừng.
“Khụ khụ! Tử Vi, có phải chúng ta đã sai?”
Giọng điệu Địa Thượng Vương Nam Bá yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, thân thể thẳng tắp mất hết hai tay, trên lồng ngực cắm dao, kiếm, mâu, đều là cổ khí có hơi thở mênh mông, không ngừng tiêu tán sức mạnh hủy diệt, kéo dài ma diệt dấu vết tồn tại của Nam Bá.
Bịch!
Lông mày Đế Tôn run run, quỳ một gối xuống, thần khải tử kim nện mạnh lên trên mặt đất, Thượng Cổ Thiên Đình vốn dĩ đã rách nát không chịu nổi, lập tức nghiêng ngả, chứa đầy vết rạn.
“Nam Bá, ngươi...”
“Ha ha, Tử Vi à, ta tin tưởng vào ngươi, luôn luôn tin tưởng ngươi.”
“Ta mệt rồi, mệt mỏi quá, để cho ta nghỉ ngơi đi.”
Nam Bá như được buông bỏ tất cả gánh nặng, sắc mặt trở nên giãn ra, ánh mắt ngước nhìn hư vô dần dần trở nên trống rỗng, mất đi sắc thái.
Ý chí chúa tể tán loạn, rốt cuộc hạt Bản Nguyên còn sót lại không thể chống cự lại cổ khí ăn mòn được nữa, biến mất hoàn toàn. Cổ khí rơi xuống, khối lượng khổng lồ đè thiên đình run rẩy một hồi.
“Nam Bá...”
Đế Tôn chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn tứ phương, chúa tể chỗ bí mật đều đã chết, chỉ còn lại mình hắn ta, chẳng qua cũng đã sắp chết.
Đột nhiên hắn ta quay đầu, trong hư vô, hơn mười khí tức bóng người nghiêm nghị, đang dạo bước mà đến chỗ hắn ta.
“Chúng ta, thua rồi sao?”
“Bạch Đông Lâm, thế mà ngươi đã thật sự làm được, ngay cả Mẫu Hà cũng không phải là đối thủ của ngươi sao? Ha ha, thực sự là quái vật đáng sợ!”
Chuyện cho tới bây giờ, đất trời đã hoàn toàn bị tiêu diệt, mà Mẫu Hà vẫn không hề hiện thân, ngay cả cướp phạt cũng chưa từng giáng lâm, điều này đại biểu gì thì đã không cần nói cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận