Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1326: Sức mạnh của Phong vương

“Khụ khụ! Ăn, ăn xong rồi, cảm ơn chủ nhân đã chiêu đãi! Nếu không còn việc gì nữa, gà con sẽ trở về nấu canh cho ngài!”
“Có tiến bộ.”
Hắn lắc đầu, ý niệm khẽ động đưa gà con về Quang giới. Bóng dáng hắn lóe lên, rời khỏi thế giới Duy Độ, trở lại mật thất của Ngao Tường.
“Vốn còn muốn lợi dụng Ngao Tường lẻn vào Yêu Hoàng cung, nhưng ta lại không thể chịu được tên rác rưởi này sống thêm một giây phút nào. Thôi, chuyện đã đến nước này chỉ có thể dùng cách cũ.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, ý chí chân thật bên trong lập tức khuấy động sau đó bốc cháy hừng hực, ánh sáng màu vàng rất nóng, quấn lấy từng hạt Thần Lực. Trong nhiệt độ cao vô hình, từng hạt từ từ mềm ra, biến thành vật chất kỳ lạ vô cùng độ dẻo.
Hai môn Ngự, Trần bộ tám bí thuật được thi triển, sự biến hóa càng thuận lợi và hòa hợp hơn. Dưới sự điều khiển của tư duy nghịch thiên, biến hóa vô cùng phức tạp được thực hiện trong cơ thể.
Biến hóa nhìn ở bên trong rất rườm rà, nhưng từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bên ngoài cơ thể Bạch Đông Lâm phun ra ngọn lửa màu vàng sền sệt. Đợi một lúc để ngọn lửa bốc cháy dữ dội, “Ngao Tường” thản nhiên từ trong đó bước ra.
Nhờ kinh nghiệm về nữ trang lúc trước, Bạch Đông Lâm có thể nhìn thấy ý nghĩa thực sự của lần biến hóa này.
Ngao Tường khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại tu luyện, dường như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chờ một tháng sau, ta sẽ lẻn vào Yêu Hoàng cung, cảnh giới thứ mười sinh nhật một trăm triệu tuổi, cường giả khác của Long tộc sẽ không thể không nể mặt chứ?”
“U Minh Chúc Long, ta sắp gặp ngươi rồi.”
Đọc ký ức của Ngao Tường, hắn đã biết địa điểm tổ chức sinh nhật, không thể không nói, Long tộc vẫn rất cẩn thận.
Yêu Hoàng cung, thật không đơn giản.
Sau một tháng.
Bạch Đông Lâm khoác túi da của Ngao Tường, ra khỏi mật thất được bảo vệ nghiêm ngặt, đi thẳng tới Vạn Long cốc.
Sau khi Lân Giáp Yêu tộc bị trừ khử, đã di chuyển toàn bộ chỗ đóng quân đến đây. Ác long Ngao Tường rất thú vị, hắn ta không sống trong hang ổ của Long tộc, mà sống một mình ở bên ngoài.
Ngao Tường là một con rồng có dã tâm, tâm cơ rất sâu, tự tạo cho mình một số kiểu tính cách.
Ở trước mặt Long Đế và các huynh trưởng, hắn ta thể hiện thiên phú bình thường, tính tình quái gở, hoàn toàn là một người trong suốt.
Ở thế giới bên ngoài, hắn ta lại trở thành thiếu gia ăn chơi.
Hắn ta bị Bạch Đông Lâm trấn áp, lúc đối mặt với nguy cơ tử vong, sẽ không do dự mượn uy danh của tộc. Hoặc cũng có thể lập tức biến thành chó vẩy đuôi mừng chủ, hèn mọn cầu xin sự thương hại.
“Rõ ràng có được sức mạnh của Phong vương, lại chỉ thể hiện ra Cực Cảnh thứ hai, biết giấu tài, co được dãn được. Nếu không gặp ta, có lẽ Ngao Tường thật sự có thể trở thành một nhân vật lớn.”
Sau khi tiếp nhận tất cả ký ức của Ngao Tường, Bạch Đông Lâm tự nhiên hiểu được vì sao Ngao Tường phải che dấu mình như vậy. Long đế tổng cộng có bảy đứa con trai, mà người thừa kế Long đế chỉ có một.
Ngao Tường đứng ở cuối, chênh lệch quá lớn so với mấy vị huynh trưởng kia, cho dù là tu vi hay thế lực của bản thân.
Từ sau khi vô tình chiếm được Định Hải Thần Châu, Ngao Tường càng ẩn nhẫn hơn, bắt đầu khiêm tốn tăng thực lực của mình lên. Hy vọng huynh trưởng của mình đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, hắn ta lại đến ngồi ngư ông đắc lợi.
Nếu không giả vờ, mà đi khắp nơi khoe khoang tài năng lôi kéo lòng người, nói không chừng hắn ta sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi lặng lẽ chết đi khi còn chưa trưởng thành.
Trong hoàng thất không có tình cảm gia đình, hơn nữa là thế lực khổng lồ thống trị một tộc người. Trong đó khúc mắc phức tạp về lợi ích, mỗi một thái tử Long tộc không đại diện cho một cá nhân, mà là lợi ích của tập thể.
Đôi khi, có một số việc không muốn làm cũng phải làm, không có thực lực để nghiền ép tất cả, nhưng cũng không thoát khỏi bị bóp nghẹt ở trong vòng xoáy lợi ích.
“Những thứ chó má này không liên quan đến ta, nhưng Ngao Tường lại thể hiện mình là nhân vật nhỏ trong suốt, càng có lợi cho ta ẩn nấp.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ vô nghĩa này. Tuy rằng hắn là Ngao Tường, nhưng không có khả năng hắn gọi Long đế là “Phụ hoàng”, Ngao Tường bình thường cố ý quái gở, ngược lại đã giải quyết tốt vấn đề này.
Lần cuối Ngao Tường nói chuyện Long Đế, đã là mấy vạn năm trước, huyết mạch tình thân vô cùng lãnh đạm mạc.
Nơi Ngao Tường sống một mình cách không quá xa Vạn Long cốc, Bạch Đông Lâm vẫn duy trì tốc độ của Ngao Tường. Mất một giờ, mới đi tới một đại dương xanh lam vô tận, hang ổ của Long tộc ở sâu trong biển này.
Ầm ầm!
Sóng biển cuồn cuộn, nước biển tự động tách ra một khe nước to lớn, một đám lính tôm tướng cua xếp hàng, nhìn thấy vẻ mặt Ngao Tường thờ ơ, cúi đầu chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận