Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 547: Không biết là may mắn, hay xui xẻo

Nhìn vết nứt không gian cực lớn đang từ từ lành lại, trong mắt Bạch Đông Lâm xoẹt qua một vẻ đáng tiếc. “Nhiều bảo vật thế mà, nếu có những thứ vô cùng quý giá còn chưa bị phá hủy, bây giờ cũng chẳng biết chôn vùi ở đâu rồi.”
Bỏ bao nhiêu công sức, chỉ để giết một Mi Hồng Anh, lại còn không vớt vát được lợi ích gì, trong lòng Bạch Đông Lâm chán nản một hồi, từ trước đến giờ hắn chưa từng làm ăn thua lỗ, lần này quả thực có chút thiệt thòi.
“Ửm? Này là thứ gì đây?”
Quay trở về tinh không đen tối, một tia sáng yếu ớt lóe lên, rất mờ nhạt, nhưng với khả năng nhìn nhận của của Bạch Đông Lâm, lại cực kỳ bắt mắt!
Trong lòng chợt động, bước qua không gian để lại từng cơn gợn sóng, bóng người lập tức xuất hiện trước ánh sáng yếu ớt.
Món đồ mà vẫn có thể tồn tại dưới loại tấn công này, chắc chắn là một món đồ tốt!
Một quả cầu to bằng nắm tay, hệt như bóng khí, bề mặt hơi gợn sóng sáng, lấp lánh.
“Thứ gì đây?”
Bạch Đông Lâm cầm nó bằng một tay, cảm giác kết cấu mềm mại, ý niệm của thần hồn đi dò xét lại không tiến vào được.
Đôi mắt sáng lên, đến thần hồn của hắn cũng ngăn cách được, chắc chắn là bảo bối tốt.
Nhưng kỳ trân dị bảo trên đời nhiều vô số kể, cho dù hắn là người kiến thức uyên bác cũng không biết hết được, chỉ có thể đợi sau khi trở về tông môn, cẩn thận tìm kiếm tài liệu trong sách vậy.
“Thứ này là di vật của Mi Hồng Anh, hay là bảo vật trong thừa kế của Lưu Lãng Đế vậy?”
Lắc đầu kìm nén những dòng suy nghĩ, sau đó đưa quả cầu ánh sáng vào thế giới Duy Độ, ít nhất cũng không phải hoàn toàn tay trắng, tâm trạng của Bạch Đông Lâm đột nhiên tươi tắn hẳn.
Nhưng vào lúc này.
Bàn tay phải của Bạch Đông Lâm đột nhiên bùng lên một luồng sáng bạc cuồng bạo, hào quang chói lòa, con dấu xúc xắc màu bạc xoay tròn cực nhanh, ra khỏi lòng bàn tay lập tức phóng lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, trước khi Bạch Đông Lâm kịp phản ứng, xúc xắc bạc đã trực tiếp nuốt chửng hắn ta
Vô số ký tự trên ba mươi sáu bề mặt của xúc xắc bạc lập lòe vô định, rồi bất thình lình co rút dữ dội, hóa thành một đốm sáng bạc, và hoàn toàn biến mất trong hư không tối tăm của vũ trụ.
Sau vụ nổ cực lớn, nơi đây một lần nữa trở về với vẻ im ắng.
Trong một vùng không gian bàng bạc, Bạch Đông Lâm bất thình lình xuất hiện.
Lấy lại tầm nhìn, quan sát xung quanh đều phủ đầy ánh sáng bạc, môi trường xa lạ, Bạch Đông Lâm không hiểu nổi, hắn lại bị bắt cóc rồi ư?
Tình cảnh này sao mà giống với căn nguyên cốt lõi của Duy Độ Chi Tâm vậy.
‘Chẳng lẽ vừa rồi mình gây ồn quá mức khiến Ngân Đồng phải ra tay rồi hay sao? Hay là nên tổn thất cho hắn nhỉ?’
Gương mặt già của Bạch Đông Lâm suy sụp, hắn nghèo lắm rồi, từ đó đến giờ chỉ có ra chứ không có vào, muốn hắn bồi thường, thà rằng giết quách cho xong, hắn bằng lòng đền mạng!
Ngay khi Bạch Đông Lâm đang nghĩ ngợi lung tung, trong không gian không lớn cũng không nhỏ màu bạc này, từng đốm sáng bắt đầu hiện ra, sau đó ngưng tụ thành một dáng người cao lớn.
Tấm mắt của Bạch Đông Lâm ngay lập tức bị thu hút, chiếc thần bào kết tụ từ thần diệm, nét mặt tang thương, bộ râu lởm chởm, một bao kiếm dài vắt ở thắt lưng và đeo một bầu rượu bạch ngọc.
Hơ ~ Đây chẳng phải là Lưu Lãng Đế sao?
Bộ dạng này với dáng vẻ mà Ngân Đồng đã cười cợt bọn họ, biến ra có một không hai, ngoại trừ kích thước, thứ khác biệt duy nhất chính là đôi mắt.
Khi ấy, Lưu Lãng Đế mà Ngân Đồng biến ra, ánh mắt đầy thần sắc và nhanh nhạy, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết hắn là sinh vật sống có ý thức.
Còn dáng người đứng trước mặt hiện giờ, ánh mắt đờ đẫn vô thần, chẳng khác nào một sinh vật đã chết, không còn hoạt động ý thức.
trong lòng Bạch Đông Lâm ngay lập tức chắc chắn, hắn hiểu được thứ trước mắt này là quang ảnh dùng để lưu giữ tin tức, hoàn toàn không có ý thức hoạt động.
Quả nhiên như suy nghĩ của hắn, quang ảnh hình người của Lưu Lãng Đế dường như không nhìn thấy Bạch Đông Lâm, ánh mắt không có tiêu cự, tự biên tự diễn theo trình tự đã định.
Thế mà âm giọng văn vẫn đầy sự thoải mái.
“Người thừa kế sau những năm tháng dài đằng đẵng, ngươi đã xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ ngươi đã đụng phải người kế nhiệm mà ta để lại. Đối với ngươi mà nói, không biết là may mắn, hay là xui xẻo.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, có chút bối rối không hiểu ý tứ của Lưu Lãng Đế, vì không gian này để lại, tự nhiên có truyền thừa để lại cho người đến sau, vậy sao lại xui xẻo đây?
Quang ảnh hình người này không hề có trí tuệ, tất nhiên không có cách nào giải thích khúc mắc cho hắn, Bạch Đông Lâm im lặng tiếp tục lắng nghe quang ảnh nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận