Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 866: Vụng trộm vui vẻ một mình

Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng lên, đầu hơi hơi cúi xuống, toàn bộ gương mặt đều bị che giấu trong bóng tối, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, độ cong khuôn miệng cũng càng ngày càng khoa trương. “Ha ha, ha ha ha ha ha!”
“Phát rồi, phát rồi, lần này thật sự giàu rồi…”
Bạch Đông Lâm thấp giọng lẩm bẩm, tùy ý thể hiện sự vui sướng trong lòng, mà loại chuyện tốt này cũng chỉ có thể vụng trộm vui vẻ một mình.
Nếu để người bên ngoài nghe được, chỉ sợ sẽ ghen tị đến mức tự đập vào đầu mình.
Rất lâu sau.
Bạch Đông Lâm kiềm chế cảm xúc, phất tay xua vách chắn Thần Quang đi, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh, có điều khóe miệng vẫn nở nụ cười hiền hòa nhã nhặn, tâm trạng rõ ràng vô cùng vui vẻ.
“Chúc mừng Bạch đạo hữu, xem ra lần này ngươi đã gặt hái được không ít!”
Trích Tiên đã lấy được bảo vật từ lâu rồi, quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Đông Lâm, không kìm được mở miệng chúc mừng.
“Ha ha ha, cũng tạm được”.
Hai người nhìn nhau cười, không nói chuyện cũng chẳng truy hỏi cụ thể đối phương đạt được gì, đây là quy tắc ngầm, thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau giữa các tu sĩ.
Vị Trích Tiên này thật sự đã giúp hắn một việc lớn, nếu không biết được sự tồn tại của Thiên Cơ Thần Phù này, dù hắn có nhẫn may mắn nghịch thiên cũng chẳng thể thi triển được, không có mục tiêu, theo đuổi thế nào?
Lần này coi như hắn đã nợ Trích Tiên một ân huệ, vì vậy ý định biến dạng thực tế không có tác dụng đối với Trích Tiên, không lâu sau, cũng chỉ có mình Trích Tiên là còn nhớ được mặt hắn mà thôi.
Dựa vào sự phi phàm của Trích Tiên, nhất định sẽ còn tiến xa trong tương lai, về sau hai người họ còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.
inh——
Thiên Kiêu cuối cùng rút tay ra, lúc này việc chia bảo vật cũng kết thúc. Quả cầu ánh sáng xoay tròn khẽ phát ra tiếng, làn sóng kỳ dị lóe lên, trong lòng mọi người hiểu ra.
‘Đã lấy được báu vật, nhân quả tiêu tan!’
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thay đổi, kết hợp với suy đoán trước đó, nghĩ ngợi đã hiểu rõ hàm ý.
Xem ra Thiên Cơ Các lập ra những danh sách này, còn la bàn Thiên Cơ kia nữa, đều là có mưu đồ cả.
Thiên Kiêu trong danh sách, giao đấu để giành giật thứ hạng, mấy việc này nhất định có lợi cho Thiên Cơ Các, mà những đối tượng Thiên Cơ Các thu nhận đều là Thiên Kiêu của Nhân tộc.
Cũng có nghĩa là, Thiên Cơ Các nhờ Thiên Kiêu Nhân tộc giúp đỡ, tất nhiên đã nợ một ân tình.
Mà muốn xóa bỏ nhân quả, nếu không giết đối phương thì sẽ phải trả giá.
Thiên Cơ Các với tư cách là thế lực của Nhân tộc, đương nhiên không thể tàn sát Thiên Kiêu Nhân tộc, hơn nữa còn phải bảo vệ che chở, dẫu sao tương lai những Thiên Kiêu này trưởng thành đều là lãnh đạo của các thế lực, thậm chí còn là Lão tổ cường giả!
Xác suất này, lại thêm lớp Thiên Kiêu có năng lực nhất, truyền thuyết này cũng vì thế mà tồn tại.
Loại nhân quả ân tình này đương nhiên tốt nhất vẫn là lúc Thiên Kiêu yếu đuối, nếu đợi khi đối phương trở nên mạnh mẽ thì sẽ phải trả giá đắt!
Suy cho cùng thì tu sĩ ở cảnh giới khác nhau, tầm nhìn cũng khác nhau một trời một vực, giá trị của những thứ mà mình quan tâm cũng tăng lên hơn.
Hiểu rõ mọi chuyện rồi, Bạch Đông Lâm nháy mắt cảm thấy những bảo vật mình giành được kia là dĩ nhiên, cũng yên lòng hơn. Nhìn lại bản thân, từ đầu đến chân hình như cũng chẳng bị thương tổn gì, mặc dù không biết Thiên Cơ Các tìm kiếm cái gì, nhưng chắc là cục diện hai bên đều có lợi.
Bằng không, các thế lực của Nhân tộc cũng sẽ không trân trân đứng nhìn trò chơi này kéo dài bao nhiêu năm tháng như thế.
Vù!
Không gian trắng xóa hơi rung lên, một lực đẩy cuồn cuộn tuôn ra, thoáng cái hất văng tất cả mọi người ra khỏi không gian kì dị này.
Răng rắc!
Một khe hở nứt ra giữa khoảng không, bóng dáng của Bạch Đông Lâm nhảy vọt ra, suy nghĩ trong đầu ào ạt như dòng lũ lớn, nháy mắt xác nhận được vị trí của mình.
Cách nơi vòng sáng rơi xuống trước kia, cũng chính là trung tâm của thế giới này, chỉ chưa tới trăm dặm.
Dưới cảm nhận của ý thức, quả cầu tiểu thế giới đang lơ lửng giữa không trung đã biến mất, mà vẫn có không ít tu sĩ còn đứng ở chỗ cũ.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, nữ nhân gian xảo Độc Nha Miểu Miểu kia đã bỏ chạy rồi. Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, cũng không quan tâm chuyện này, hết thảy mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Ha ha, Độc Nha à Độc Nha, ngươi đúng là ngây thơ đáng yêu, rơi vào tay ta rồi còn muốn chạy sao? Cũng được, vậy thì ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị đau khổ!”
Bóng người nhoáng một cái, vượt qua khoảng không, lẩn sâu vào nơi sâu thẳm trong lòng đất, lúc này hắn chẳng có tâm trí quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, còn một khoảng thời gian nữa là Thất Tuyệt Thảo lớn, hắn không mảy may sốt ruột, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng hấp thụ những thu hoạch của chuyến đi này thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận