Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1746 - Con mắt Bát Xích Vưu (2)

Quang ảnh lấp lóe tốc độ cao, cảm giác của Bạch Đông Lâm đã khôi phục lại, xuất hiện phía trên giới bích Chư Thiên Ám Thực.
Hắn ngẩng đầu nhìn tứ phương, bảy cự nhân có ánh mắt đờ đẫn vẫn bị rất nhiều công kích giày vò, giống như vạn năm trước, đại chiến nội bộ chư thiên không hề ảnh hưởng đến nơi đây.
Bàn tay hư ảo vặn vẹo, dù đã co lại rất nhiều, nhưng nó vẫn có vẻ vô cùng mênh mông, Bạch Đông Lâm đứng trong lòng bàn tay giống như một hạt bụi.
“Đây là...”
Bạch Đông Lâm giật mình, chỉ thấy một con mắt dựng thẳng quanh quẩn ánh sáng tử kim chậm rãi bay xuống từ hư không, rơi thẳng vào trong tay hắn.
“Bát Xích Vưu?”
Con ngươi dựng thẳng nó có đặc thù quá rõ ràng, trong con mắt đang lấp lóe ánh sáng chữ thập không ngừng, chính là tên cường giả Bỉ Ngạn ban đầu đã ra tay với hắn.
“Con mắt Bát Xích Vưu!”
Thằng đó!
Nhân vật vô thượng thật sự bị hắn giết chết rồi bước vào Bỉ Ngạn!
Trong lòng Bạch Đông Lâm xuất hiện một tia minh ngộ, trực giác nói cho hắn biết, nên chuồn rồi, nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Phá hoại tạo thành cho Chư Thiên Ám Thực trong vạn năm qua, giá trị của nó còn kém một vị thập nhị cảnh rất rất xa.
Thân thể tương lai chậm rãi thu cánh tay hư ảo vặn vẹo về, vừa chỉ ngón tay ra, chỗ trên người bảy cự nhân bị ngón tay chỉ thẳng vào lập tức bị phá vỡ, ý thức bản ngã cũng thức tỉnh từ vô ý thức.
Nhưng trạng thái của bảy người cực kém, vẫn đang ở trong ngủ say, thương tích từ trận tra tấn trong ba Đại Diễn kỷ đã xâm nhập vào ý thức, sẽ không dễ dàng bình phục được.
“Đa tạ!”
Bạch Đông Lâm nhìn cánh tay lùi về Chư Thiên Ám Thực, gật đầu ra hiệu, ừm, tự nói cảm ơn với bản thân, cảm giác có chút kỳ lạ.
“Ha ha, không xong rồi chạy mau!”
Bàn tay lớn vung lên, con ngươi dựng thẳng và bảy cự nhân đều bị thu vào trong thế giới Vô Gian.
“Diệt –"
Ngay khi Bạch Đông Lâm tự diệt, thân thể tương lai lập tức mất đi cơ điểm đặt chân tại hiện thế, trong bài xích khủng bố tuyệt đối không thể chống lại, hắn lập tức hóa thành hư vô, quay về sương mù tương lai vô tận.
“Đáng ghét! Ghê tởm! Phì!”
“Hận! Hận!”
“Nhân tộc, chúng ta đã nhớ kỹ ngươi!”
Chỗ sâu trong chiến trường thối nát, tiếng gào thét bao hàm hận ý có vẻ hơi bất lực cuồng nộ.
“Ám Kiêu, vì sao?! Vì sao ngươi không thỉnh cầu vị đại nhân kia ra tay tương trợ?”
Giọng điệu Thái Ác Chi Nguyên khốc liệt, cực kỳ bất mãn.
“Ám Kiêu, ta biết ngươi bất mãn Bát Xích Vưu, nhưng cũng không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà mặc cho hắn chết đi được chứ?”
Trong bóng tối vặn vẹo, một đôi mắt đỏ lấp loé không yên.
“Tất cả câm miệng!!”
Ám Kiêu lập tức thu lửa giận về, sắc mặt trở nên lạnh lùng uy nghiêm, lập tức thở dài yếu ớt.
“Haizz, ta lừa các ngươi.”
“Ta hoàn toàn không thể liên hệ trực tiếp với vị đại nhân kia, nói là có duyên gặp mặt một lần, trò chuyện vui vẻ. Thực ra, chỉ là nhìn thấy bóng lưng nàng từ xa xa cách một ngàn tỷ Siêu Niệm...”
“Gì!? Ngươi, ngươi...”
Thái Ác Chi Nguyên trợn mắt há mồm, nhất thời lúc đó cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thằng Ám Kiêu chơi bẩn này, từ vô số Tuế Nguyệt đến nay, hắn ta vẫn luôn dùng lời nói dối doạ bọn họ.
Nếu nói như thế, ảo ảnh xuất hiện trong thần điện cũng là do Ám Kiêu giở trò quỷ.
“Hừ! Ám Kiêu, ngươi giỏi thật đấy!”
Thái Ác Chi Nguyên khó thở, phẩy tay áo bỏ đi, không muốn nói thêm một câu nào nữa.
“Ngươi cho là ta muốn làm như vậy sao? Không dựa thế thì làm sao có thể điều động những chư thiên kia?”
Ánh mắt Ám Kiêu lấp lóe, chung quy là giấy không thể gói được lửa, cái chết của Bát Xích Vưu đã đủ để khiến nhóm Thái Ác Chi Nguyên sinh ra nghi ngờ, chi bằng hắn ta thoải mái chủ động thừa nhận.
Chẳng qua chỉ là nói qua nói lại.
Nhìn từ xa xa một lần thực sự không phải một lần gặp mặt rồi hay sao?
Quỳ xuống đất lễ bái tự nói một mình, không thể là một cuộc trò chuyện vui vẻ sao?
Chuyện đứng cùng không gian với người siêu thoát, làm sao có thể tính là nói dối?
Chẳng qua là hơi khoác lác một tí thôi, chải chuốt điểm tô thêm cho đẹp một ít thôi, tên Thái Ác Chi Nguyên này không hiểu được.
“Tinh Hồng, hẳn là ngươi có thể hiểu cho ta đúng không?”
“Ha ha!”
Đột nhiên bóng tối vặn vẹo co vào trong hai mắt Xích Hồng, có hơi lóe lên, nổ tung rồi biến mất không thấy.
“Toàn Tí chi vực, cuối cùng vẫn là chỗ vắng vẻ cách xa trung tâm, ánh mắt người siêu thoát cao xa quá mức, đến mức hoàn toàn không nhìn thấy một hạt bụi bặm nào...”
Không sai, trong mắt Ám Kiêu, Chư Thiên Ám Thực chính là một hạt bụi bặm nhỏ nhặt không đáng kể thôi.
“Chỉ khi trở thành siêu thoát, mới có thể bao trùm trên cả vô tận chư thiên.”
“Hừ! Ta không có hy vọng đột phá, thì những thằng nhóc Loan Hồng Xích Cực Toàn Tý cũng đừng hòng nghĩ đến, phá hoại Chư Thiên Đạo Diễn là chuyện bắt buộc phải làm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận