Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1171: Giá trị quan pháp bảo

Ầm ầm!
Mấy thứ chất nhầy phun trào kia, ngoại trừ bị Bạch Đông Lâm xoá đi một phần hạt, vẫn còn đầy các hạt sáng lóng lánh, lại chạy về trong cơ thể Bartz.
"A, những thứ này là thuốc bổ, sao có thể trả lại cho ngươi?"
Bạch Đông Lâm không những không ghê tởm mấy thứ bẩn thỉu này, mà lại bị năng lượng còn thừa trong đó làm cho ngứa khó chịu, vội vàng mở vòng xoáy hỗn độn, Duy Độ lan ra trong nháy mắt, cắn nuốt toàn bộ hạt bị chặn.
Cắn nuốt những hạt thần lực này cực kì nguy hiểm, bởi vì chúng nó đã có đầy đủ ý chí ý thức, nhưng Bạch Đông Lâm dám làm như thế, đương nhiên có cách giải quyết.
"Ý chí chân thật – Kim sắc bén vô tận!"
Phì phì!
Ánh sáng ý chí chân thật nóng rực, mỗi một sợi tơ, đều biến thành cây kim ý chí chân thật, vô cùng nhỏ bé, lại cực kì sắc nhọn, dưới đường đi chuẩn xác, xuyên qua hạt, mất đi ý chí hỗn loạn gian ác, chỉ để lại năng lượng thanh thuần bị cắn nuốt.
"Xèo xèo!"
Bartz bị mất đi vô số hạt thần lực, đau đớn càng làm cho nó điên cuồng hơn, chân giơ lên điên cuồng, vô số lưỡi dao chém xuống, mất đi hư không, đại lục bị phá thành từng mảnh nhỏ, vô số ác ma cũng bị ảnh hưởng.
“Vô tự! Hỗn loạn!"
Ong!
Bartz bị Bạch Đông Lâm đánh cho chỉ còn cái xác và chân, thân thể khẽ run lên, chủ động phá đi lớp băng, thoát khỏi thời không ngưng lại, trốn vào trong quy tắc hỗn loạn không có trật tự.
Quy tắc dung hợp với hạt, từng vệt màu xanh hiện lên, hội tụ ngưng kết thành quả cầu sáng. Rắc rắc! Quả cầu bị nghiền nát, một nữ tử dáng người cao gầy nóng bỏng, cả người trần trụi mê hoặc xuất hiện, hai mắt ác độc nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm.
"Oa… Nữ tử còn thấy ngại, chậc chậc, cay mắt cay mắt."
Bạch Đông Lâm ghét bỏ, đánh giá bộ dạng hình người của Bartz, đối với cường giả cảnh giới thứ chín, thể xác không có ý nghĩa gì, nếu hắn muốn, cũng có thể biến thành nữ tử xinh đẹp hơn.
Đến Vực Sâu Ác Ma lại càng như vậy, những ác ma này điên cuồng vặn vẹo, ý chí Vực Sâu bị ảnh hưởng, nhưng chưa từng có hoá hình "Đại đạo chi thể", bởi vậy, ác ma vẫn duy trì bản thể vô cùng kì lạ, sẽ không giống những Yêu tộc trong Chân Giới, vẫn còn trải qua kiếp nạn Hóa Hình tàn khốc, biến thành Đại đạo chi thể.
Còn vì sao Bartz đột nhiên lao thẳng đến, Bạch Đông Lâm không biết, dù sao không có khả năng là hắn thu hút tới, khả năng chỉ vì thuận tiện thôi.
"Cường giả đến từ Nhân tộc, ngươi rất mạnh, Parisio ta tôn trọng cường giả, ngươi có thể thấy thực lực thật sự của ta."
"Hỗn loạn chi mâu!"
Giọng nói Parisio kiều mỵ, lại ẩn chứa sát ý vô tận, trong lúc nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh đã xuyên qua bụng mình, bẻ gãy xương sống, rút ra, xương sống dính đầy màu màu xanh, một đầu bén nhọn, khí tức vô cùng sắc nhọn quanh quẩn xung quanh.
Bạch Đông Lâm chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy có hơi xấu hổ, tính tình những thứ ở Vực Sâu Ác Ma như vậy sao?
Hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ tung ra đại sát khí gì, không nghĩ tới chỉ là ma khí có thể so với tiên khí cấp thấp mà thôi, nhìn vẻ mặt Parisio nghiêm trang, Bạch Đông Lâm ngầm nghĩ lại, "giá trị quan pháp bảo" của mình xảy ra vấn đề rồi phải không.
Ma khí và tiên khí là bảo vật cùng đẳng cấp, đều là cường giả cảnh giới thứ mười mới có thể sinh ra, chẳng qua cách này có chút khác biệt mà thôi.
Tu sĩ Nhân tộc, sẽ tìm kiếm các loại tài liệu trân quý, nấu chảy vào ánh sáng Bản Nguyên hoặc là trong Pháp Tướng, làm bản mệnh, mãi đến khi đột phá cảnh giới thứ mười, những bảo vật này sẽ thăng cấp làm tiên khí.
Vực Sâu Ma Tộc cũng không khác biệt mấy, chỉ là bọn chúng không làm theo ngoại vật, lấy luôn một bộ phận nào đó trên cơ thể, đột phá cảnh giới thứ mười, tấn thăng thành ma khí.
Parisio này là lãnh chúa vực sâu, lại không biết lấy ma khí từ đâu ra, theo lý mà nói quả thật rất đáng kiêu ngạo, cũng có thể dựa vào ma khí bộc phát lực phá huỷ càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng con quái vật này gặp phải Bạch Đông Lâm sẽ không chết tử tế, trong tay hắn chỉ có một thứ có thể có thể so với tiên khí Giới Chủ phủ, nhưng cổ khí lại có rất nhiều!
"Quả nhiên, không phải thế giới xảy ra vấn đề, mà là ta bị mất phương hướng trong từng cổ khí, đánh mất giá trị quan bình thường…"
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, trong lòng thầm nghĩ, lại không muốn dây dưa nhiều với Parisio, ý niệm vừa động, Gungnir xuất hiện tại xuyên qua.
"Ngươi…"
Hai mắt Parisio trợn tròn run lên, hỗn loạn chi mâu trong tay suýt thì rơi xuống.
"Xuyên qua nàng ta đi…"
"Ngọn giáo vĩnh hằng!"
Bá! Không có khả năng tránh né, Parisio bị khí tức cổ khí quấy nhiễu, thậm chí không thể phản kháng, nháy mắt bị xuyên thủng đầu.
Dưới sức mạnh huỷ diệt khủng bố của cổ khí, đồng thời cơ hội sống bị dập tắt, đánh mất sống lại cơ hội trở về Minh Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận