Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 626: Không ngờ lại là ngươi

Hẳn là ít nhất cũng phải năm trăm mạch? Bạch Đông Lâm nhẹ gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại, ý chí lan tràn vào sâu trong cơ thể.
Hắc ám, tận sâu trong cơ thể là một khoảng vũ trụ như vô biên vô hạn, ý chí như lửa hiện lên chói lóa giống như một vầng mặt trời, đây chính là một dấu hiệu đã mở thành công linh khiếu.
Đồng thời, ý niệm thần hồn khổng lồ cũng theo đó mà đi, khác với trước kia, hắn lại có thêm một đôi mắt “Ý chí”.
Nó thực sự tạo ra một sự khác biệt lớn!
Như thể một người cận thị nặng mang mắt kính vào, mọi vật liền trở nên rõ ràng. Tương đồng, từng mạch linh khiếu ẩn tàng trong mắt hắn đều đang dần dần hiện rõ.
Vạn vật đều có ý chí của riêng mình, linh khiếu cũng như vậy.
Bạch Đông Lâm chợt hiểu ra, lập tức cảm nhận được một đợt dao động khác thường. Hắn thầm nghĩ một chốc, tức thì luồng huyết nguyên to lớn được huy động, bọc trong ý niệm của hắn, đánh dấu các mạch linh khiếu cảm ứng được.
Năm trăm, một ngàn, ba ngàn, đến tận năm ngàn mạch mới ngừng lại. Đây là tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được lúc này.
Chỉ trong chốc lát hắn đã đạt tới số lượng nhiều năm qua cố gắng góp lại mới được, quả thực thức tỉnh ý chí là một cơ hội lớn có một không hai.
Hiện tại hắn chỉ đánh dấu như vậy, chứ chưa tính mở ra các mạch bởi vì đồng loạt mở ra sẽ có tỷ lệ tử vong nhất định, đương nhiên sẽ không làm trước mặt ông lão.
Tỷ lệ này là không thể thay đổi, dù cho hắn đã làm chủ năng lượng trong cơ thể đến trình độ ngất trời sau khi hắn nhập môn bát bộ chi “Ngự”.
Nhưng muốn thay đổi thế nào cũng không đạt được hiệu quả đáng kể, cho nên sau đó hắn từ bỏ và chấp nhận đây là cái giá phải trả để mở được không gian linh khiếu vô hạn!
Đây cũng chính là lý do tại sao bản chân kinh này chỉ có mình hắn có thể tu luyện, như sinh ra chuyên dành cho hắn, vậy nên mới gọi là có một không hai, uy lực kinh khủng.
Nhưng Bạch Đông Lâm không biết rằng trong lúc hắn điều khiển ngọn lửa ý chí để cảm nhận linh khiếu ẩn tàng.
Cũng là lúc ý chí thúc đẩy hơn vạn mạch linh khiếu mở ra, lập tức một luồng hơi thở khủng bố đột nhiên tản ra.
Ông lão cảm nhận được hơi thở này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, như nhìn thấy điều gì đó khó tin đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bỗng vẻ mặt Bạch Đông Lâm trở nên uy nghi, khí thế như sắp phun ra chợt thu trở lại.
Đôi mắt một trắng một bạc rực cháy như ánh mặt trời, giữa hai đầu lông mày hiện ra những hình thù màu xám bạc bí ẩn.
“Trảm!”
Hắn lạnh lùng hét, một vết đao chém xuống, hòn đảo diện tích hơn triệu dặm lập tức bị tách ra.
Trừ hai người ra, mọi thứ dường như ngừng lại, vạn vật đứng im, thời gian ngừng trôi.
Ngay tại đây, ngay lúc đó, nó bị cắt đoạn ra khỏi thời không.
Trời đất thay đổi, Bạch Đông Lâm cũng thức tỉnh.
Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh, trái tim bỗng ngừng lại. Sóng biển, lá cây, làn gió, ánh sáng, ngay cả linh khí cũng tĩnh lặng tuyệt đối.
Vẻ kinh hoàng trên mặt hắn hiện rõ không thể che giấu, Bạch Đông Lâm bừng tỉnh ngộ, đây là nguy cơ lớn nhất với hắn từ trước đến giờ. Đây là ngưng đọng thời không, một trạng thái còn kinh khủng hơn cả cắt đứt dòng thời gian!
Nếu thời không của chính hắn cũng bị ngưng đọng thì đến lúc đó muốn tự sát cũng không thể, tất cả mọi suy nghĩ cũng sẽ trở thành trống rỗng vô nghĩa.
Cũng may là hiện tại mọi thứ đều bình thường nên hắn mới giữ được lý trí như vậy, nhưng thân thể của hắn đã bắt đầu chuyển động, chỉ cần một ý nghĩ thôi, mọi thứ xung quanh sẽ lập tức sụp đổ.
Dù vậy hắn cũng không dám hấp tấp, sức mạnh của thời gian quá mạnh mẽ và bí ẩn, hắn cũng không chắc mình có thể làm được hay không.
Lỡ đâu mình tự sát rồi, đối phương lại đảo ngược thời gian thì sao? Như vậy chẳng phải hắn hồi sinh lại cũng là vô nghĩa sao? Hắn không dám liều, trước mắt vẫn chưa tới lúc.
“Tiền bối, tại sao?”
Bạch Đông Lâm cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn khàn, cổ họng như bị tắc nghẽn, hắn không ngờ được nguy cơ mình vẫn luôn đề phòng lại đột ngột xảy ra như vậy. (ngược đời)
Thực lực của ông lão đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Tiểu tử, à không, nên gọi là Đông Lâm mới đúng. Đừng căng thẳng, ta không có ác ý với ngươi, đây chỉ là để che giấu tai mắt của kẻ khác.”
Hai mắt ông lão phát ra hào quang, quanh thân tràn ra một làn sóng dao động thần bí nhằm duy trì sự ổn định của thời không.
Ông lão nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ mặt phức tạp, trầm ngâm một lúc rồi từ từ nói:
“Không ngờ lại là ngươi…”
Bạch Đông Lâm cau mày, thần kinh vẫn không dám thả lỏng, sự nghi ngờ trong lòng càng tích tụ nhiều hơn. Hắn hỏi:
“Tiền bối, rốt cuộc là có chuyện gì khiến ngài phải thi triển chiêu thức kinh khủng như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận