Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 499: Gieo pháp tắc

“Số lượng vẫn quá ít, mười hai vạn chín ngàn sáu trăm khu vực, ít nhất mỗi nơi đều phải bố trí bia Tiêm Giác.” “Thậm chí ba trăm sáu mươi lăm Thánh Vực lớn vẫn chưa có cái nào.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu, đây là một công trình rất lớn, lúc này Tuyệt Cung xuất thế, có thể hấp dẫn mấy trăm tu sĩ các khu vực khác nhau đã tốt lắm rồi.
Lần này đến đây là dừng lại, tu sĩ có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn đều có được bia Tiêm Giác. Dù sao thì cũng không phải tuỳ tiện chọn ai cũng được, tu sĩ không có thực lực, phúc duyên mỏng manh đương nhiên không được, cầm bia Tiêm Giác mà chết giữa đường thì có ích gì?
Trong một lần lấy ra nhiều báu vật như vậy vô cùng chói mắt, một tháng này hắn đã giết sạch mấy đợt tu sĩ tới cướp bóc.
Trong mắt số đông tu sĩ, bây giờ Bạch Đông Lâm chính là một cái bảo khố di động.
Không chỉ là những báu vật thần kỳ kia, năng lực gom tiền trong một tháng này của Bạch Đông Lâm, bên trong không gian trữ vật chồng chất linh thạch và linh dịch đã tới trình độ khủng khiếp.
Ý tưởng ban đầu của hắn chỉ là có thể đưa những bia Tiêm Giác đi là được, có kiếm được tiền hay không không sao cả, dù sao cũng là vụ mua bán không cần vốn. Nhưng không ngờ những tu sĩ kia giàu như vậy, vậy mà lại kiếm được một khoản lớn!
Thực lực của tu sĩ là một trong những điều kiện khi hắn đưa bia Tiêm Giác, có thực lực mới có thể bảo đảm Bia Tiêm Giác được đưa đến khu vực khác, mà tu sĩ có thực lực đương nhiên không thiếu linh thạch, linh dịch.
Tài nguyên tu luyện càng nhiều đối với hắn đương nhiên càng tốt, chắc chắn không có đạo lý bỏ qua.
“Đường phát tài tốt như thế, đúng là một đá ném hai chim mà!”
Bạch Đông Lâm gọi bia Tiêm Giác Kim Hồng ra, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt tràn đầy thưởng thức, đúng là bảo bối tốt, Duy Độ Vô Tận, thể phân liệt Vô Tận.
Sau này có thể bán dần hết toàn bộ Duy Nhất Chân Giới!
Lấy không hết, dùng không cạn, là kho tàng tạo vật Duy Độ vô tận!
Bạch Đông Lâm thu hồi Bia Tiêm Giác, bình tĩnh nén cảm xúc lại, vừa động ý niệm, từng quả cầu thủy tinh hiện lên bay lơ lửng xung quanh thân thể hắn.
Lực Hút, Lực Từ, Thuỷ Triều, Tiên Tri, Giác Ngộ,… những hạt giống pháp tắc này tổng cộng có hai mươi lăm cái. Bây giờ không thể dùng pháp tắc không gian Duy Độ cấp bậc Vô Song, nên hắn không lấy ra.
Còn lại hai mươi lăm loại hạt giống pháp tắc, Lực Hút đến từ Thượng Trung, Lực Từ và Thuỷ Triều là Liên Tâm đưa cho hắn, còn lại Tiên Tri và Giác Ngộ là cướp được từ trong ‘kho bạc nhỏ’ ở thế giới thấp Duy, là hai loại pháp tắc tương đối quý.
Quà trả lễ hắn đưa cho Liên Tâm là hai hạt giống pháp tắc Tiên Tri và Giác Ngộ, là cấp bậc Vô Song, nhánh dưới của pháp tắc Tiên Tri.
Đúng là rất thích hợp với thể chất cảnh báo của Liên Tâm.
Quả thật rất nhiều ‘kho bạc nhỏ’ ở thế giới thấp Duy có không ít hạt giống pháp tắc, nhưng phần lớn đều là trùng hoặc là cấp thấp.
Bạch Đông Lâm tìm ra được tổng cộng hai mươi hai cái hắn có thể sử dụng, nguyên nhân vẫn bởi vì chủng loại pháp tắc hắn minh khắc vẫn còn ít.
Hai mươi hai pháp tắc ngoại trừ Tiên Tri và Giác Ngộ có hơi thú vị, còn lại hai mươi loại pháp tắc khác không đề cập tới cũng được, để góp cho đủ số mà thôi.
Hạt giống pháp tắc vốn thưa thớt, có được pháp tắc quý giá đương nhiên tu sĩ đều sẽ dùng sớm, có rất ít người giữ lại.
Bạch Đông Lâm trầm tĩnh tâm thần, ý niệm biến thành đao trảm rơi tạp niệm, thật cẩn thận dẫn đường cho hạt giống pháp tắc Lực Hút ra khỏi quả cầu thủy tinh trống. Một viên linh khiếu rơi vào lòng bàn tay, bên trong cơ thể phát sáng rực rỡ, nháy mắt đã nuốt hạt giống vào.
Bạch Đông Lâm gieo thành công hạt giống Lực Hút quý giá nhất, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốn chút thời gian, hạt giống pháp tắc còn lại cũng thuận lợi dung hoà vào linh khiếu.
Với thần hồn Thần Nguyên bát trọng thiên mạnh mẽ của hắn, trong tình huống không bị ai quấy rầy, hầu như không xuất hiện tình huống gieo hạt giống pháp tắc thất bại.
Ý niệm quét ngang qua rất nhiều linh khiếu, Bạch Đông Lâm phát hiện trong lúc không hay không biết hắn đã gieo năm mươi loại pháp tắc, còn có một tia pháp tắc Thôn Phệ mỏng manh.
Nhưng chỉ có mười loại pháp tắc được nạp vào ánh sáng Bản Nguyên, gieo hạt giống chỉ là bắt đầu, kế tiếp hiểu được minh khắc mới là quan trọng nhất.
“Con đường Đại Đạo quả nhiên dài đằng đẵng.”
“Phàm nhân hâm mộ tuổi thọ tu sĩ dài, lại không biết tu sĩ tốn phần lớn thời gian vào những chuyện tu luyện, ngộ đạo tẻ nhạt.”
Cố gắng, thiên phú, thiếu một thứ cũng không được.
Không có cường giả nào mà tự dưng thành công cả.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái đã trôi qua một tháng.
Sâu trong lòng đất, Bạch Đông Lâm đắm chìm trong tu luyện mở hai mắt ra, Pháp Tắc ba động phức tạp quanh thân bắt đầu khởi động.
Ầm ầm! Răng rắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận