Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1952 - Kiểu tiếp xúc thứ ba (3)

“Thần ơi! Thượng đế ơi! Cầu xin người mở mắt ra nhìn xuống thế giới khốn khổ này!”
“Xin hãy cứu vớt chúng con!”
Sâu trong lòng đất, những người sống sót của nền văn minh Lục Tinh lần nữa lấy lại niềm tin đã mất, cầu nguyện với các vị thần minh bằng thái độ cực kỳ thành kính.
Oành đùng đùng!
Một bàn tay to lớn đột nhiên cắm phập vào lớp vỏ trái đất, mạnh mẽ kéo lên, một khuôn mặt khủng khiếp như được ngưng tụ từ máu thịt và bùn nhão nhìn xuống, ánh mắt hung bạo khát máu, tàn ác đến cực điểm.
“Hì hì, mấy con chuột nhắt này, bắt được các ngươi rồi nhé!”
Khí tức tanh tưởi nồng nặc tràn ngập khắp hang động dưới lòng đất, những người sống sót xụi lơ trên mặt đất, gương mặt chết lặng, thậm chí đã mất đi năng lực bộc lộ sự sợ hãi.
“Oa oa oa~”
“Mẹ ơi, con sợ!”
Một cô bé mặt mày lấm lem bùn đất, cả người bẩn thỉu, trong đôi mắt vốn to tròn ngây thơ giờ đây đã hoàn toàn bị vẻ khiếp sợ bao trùm, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt một pho tượng gỗ.
Cô bé nhặt được bức tượng không có mặt này khi đang chơi trong rừng, xuất thân từ một gia đình nghèo khó nên cô bé đã xem nó như một con búp bê và luôn mang theo bên mình.
“Con ơi, đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con, hu hu......”
Nói một hồi, người phụ nữ vĩ đại này khóc nấc lên, đôi mắt tràn đầy mỏi mệt, thật khó để tưởng tượng làm thế nào nàng có thể sống được đến tận bây giờ.
“Lên đường đi thôi!”
Khuôn mặt máu thịt khổng lồ hờ hững, bàn tay to tàn nhẫn nhấn xuống, vô số thịt ghê tởm vặn vẹo uốn éo dưới đầu ngón tay.
Cô bé trông có vẻ hoảng hốt, dang rộng vòng tay ôm mẹ mình thật chặt, bức tượng không mặt theo đó rơi xuống.
Đột nhiên, trên vị trí khuôn mặt của bức tượng không mặt hiện lên một cặp mắt hờ hững sâu thẳm.
Tựa như được ngưng kết từ ánh sáng trắng lóng lánh sáng chói.
Trong chớp mắt chiếu sáng cả hang động dưới lòng đất.
Tiệm cầm đồ Vạn Giới, tử thể cấp hai, số hiệu usnb823465.
Khóa chặt tọa độ thời không: Chư Thiên Aoli, phân thân tha ngã giáng xuống!
“Cái, cái gì!?”
“Khí tức này là......”
Vào khoảnh khắc ánh sáng trắng xuất hiện, trong lòng kẻ khổng lồ máu thịt bỗng dâng lên cảm giác rùng mình sợ hãi không thể diễn tả thành lời, bản năng đang gầm gừ gào thét thúc giục gã mau chóng chạy trốn, trốn được càng xa càng tốt.
“Sâu kiến ở đâu ra đây?”
Đôi mắt hờ hững trên bức tượng khẽ chuyển động, chỉ nhìn thoáng qua đôi chút đã khiến kẻ khổng lồ máu thịt chợt bị ngọn lửa vô hình bùng lên bao trùm, gã còn chưa kịp phát ra tiếng gào rú thảm thiết thì đã triệt để hóa thành Hư Vô.
Hùm!
Hư Không rung động, một bóng người được quấn quanh bởi luồng ánh sáng rực rỡ bước ra từ trong bức tượng, khí tức Bỉ Ngạn chí cao vô thượng, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía hạch tâm của vũ trụ đại thiên này – nơi chiến trường nhỏ bé kia.
“Thần!!”
“Thần tiên hiển linh rồi! Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi! Ha ha ha!”
Những người sống sót lần lượt bừng tỉnh khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt chết lặng phút chốc được thay thế bằng vẻ kích động, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu trước bóng dáng vĩ đại kia.
“Thần?”
Phân thân tha ngã tên là “Vô Pháp” khe khẽ lắc đầu, kiểu xưng hô của sinh linh cấp thấp này không thích hợp để dùng trên người hắn.
Tuy rằng hắn chỉ là phân thân tha ngã đời thứ mười hai, thực lực chỉ ở thập nhất cảnh, nhưng hiện giờ hắn lại đang thi triển “Vị Lai – Chân Ngã Vô Địch” và “Lấy thân hóa giáp”, cộng thêm việc hắn dùng Siêu Thoát Chi Quang để che giấu bóng dáng Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn hàng thật giá thật.
“Anh trai lớn ơi, anh là thần tiên tới cứu chúng em phải không?”
Cô bé nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt rưng rưng đọng lại trên khóe mắt, lộ ra vẻ mặt tò mò, nhưng ánh mắt thoáng chốc đã bị bức tượng không mặt không thể treo trên thắt lưng này thu hút.
“Ha ha, cứ cho là thế đi.”
Nét mặt hờ hững của Vô Pháp tựa như băng tuyết tan chảy, vẻ mặt dịu dàng, giơ tay ôm cô bé vào lòng và lau đi những giọt nước mắt lưu lại trên khóe mắt cô bé.
“Yên tâm, có ta ở đây, không kẻ nào có thể làm hại đến các ngươi nữa đâu.”
Tiệm cầm đồ Vạn Giới rải ra vô số tử thể đến Chư Thiên vô tận, đây là sự chuẩn bị cho việc thu thập năng lượng, cô bé có thể nhặt được bức tượng, xem như là vị khách nhỏ đầu tiên của hắn.
“Thật sao? Anh có thể đánh bại con quái vật đó ạ?”
“Quái vật!”
Ánh mắt Vô Pháp lóe lên tia giễu cợt, con chó con mèo gì đó mà cũng xứng được gọi là quái vật sao?
239 ngồi ngay ngắn ở trung ương cơ thể, cắn nuốt vô tận cơ thể máu thịt và linh hồn, gã đã sửa chữa hoàn tất, chỉ cần thực hiện bước hiệu chuẩn cuối cùng là có thể nhảy vọt thời không, trở lại chiến trường được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận