Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 172: Kế hoạch trở về có thể thay đổi

Huyền Diệp, đệ tử của Cực Đạo thánh tông, không ngờ lại có thể tình cờ gặp được người quen ở Cổ Giới khổng lồ này. Ánh mắt Bạch Đông Lâm nghiền ngẫm, có vẻ như kế hoạch trở về có thể thay đổi, vốn kế hoạch ban đầu của hắn là tiến vào Tử Triệu bản nguyên thế giới, để các đệ tử của thánh tông đem Tử Triệu trở về.
Nhưng, kế hoạch này sẽ làm lộ ra sự tồn tại của Tử Triệu, có thể sẽ mang đến cho hắn những rắc rối không đáng có, những người có thể khiến cho hắn an tâm giao Tử Triệu không nhiều lắm, chỉ có Thánh Khanh, Thần Vô Khuyết, Tô Thất…
Người hắn kết giao trong thánh tông cũng không nhiều, tuy ba người này miễn cưỡng có thể tin tưởng được, nhưng những thứ như đạo khí này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa Cổ Giới rộng lớn như vậy có lẽ không thể đụng phải.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Huyền Diệp đã làm thay đổi suy nghĩ của hắn, hắn nhớ lần trước tiểu tử này trừng mắt với hắn, người này không giết không được!
Đúng rồi, còn có cả Đồ Nhai cũng là một lựa chọn, lần trước hắn chào hỏi khách khí như vậy, vậy mà hắn ta lại bày ra sắc mặt, quẳng luôn mặt mũi của mình, cũng có thể giết.
Bạch Đông Lâm không phải là kẻ thích giết chóc, nếu không thì hắn chỉ cần tùy tiện làm thịt một đệ tử của thánh tông là được, cũng không phải là hắn ghi thù, mà hiện tại linh hồn của hắn thật sự quá mạnh, hơn nữa ký ức về việc đái dầm ở kiếp trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt hắn. Hắn muốn quên cũng không quên được.
Chiếc vòng tay màu đỏ thẫm được dung hợp trong Táng vực khiến hắn hiểu rằng khi chủ nhân qua đời, vòng tay Cực Đạo sẽ biến thành một vật vô chủ, có thể dung hợp được. Đây không phải là Càn Nguyên giới, mẫu thể của chiếc vòng cũng không thể kiểm soát được nơi này, không giống như ở Càn Nguyên giới, chiếc vòng sẽ được mẫu thể thu hồi ngay lập tức sau khi đệ tử chết.
Chỉ cần dung hợp vòng tay của Huyền Diệp, vậy thì lạc ấn tọa độ Vũ Tháp đương nhiên sẽ là của hắn.
Lúc này, Huyền Diệp cũng nhìn thấy đám người Bạch Đông Lâm, hai mắt sáng lên, bước tới, trên mặt nở nụ cười nói:
“Bạch huynh, chúng ta thật sự có duyên. Không ngờ lại gặp nhau ở Cổ Giới này. Thật sự là duyên phận rất sâu đó.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, quái vật tóc đỏ này uống nhầm thuốc à? Mình che dấu sâu như vậy, chẳng lẽ vẫn bị hắn cảm nhận được sát khí ư? Chỉ bằng tiểu tử này? Không đời nào.
“Ha ha ha, thật là trùng hợp, Huyền huynh, bây giờ Bạch mỗ có chuyện phải làm, khi nào rảnh chúng ta cùng họp mặt!”
“Được được, Bạch huynh thật là bận rộn.”
Hai người lướt qua nhau, nụ cười cũng dần biến mất, Huyền Diệp nhìn bóng lưng của Bạch Đông Lâm, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên một tia hắc quang.
Tiểu tử Huyền Diệp này có vấn đề, lại thêm một lý do để giết hắn ta, xem ra không thể không giết người này, Bạch Đông Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là một người chết mà thôi.
Đám người Bạch Đông Lâm tới gặp người phụ trách ở sâu trong đại điện, đăng kí thông tin thì nán lại trao đổi ít tin tức biết được với nhau, rồi mỗi người được phân một trạch viện. Sau khi xử lý mọi việc ổn thoả, ba người nhanh chóng trở về trạch viện của mình.
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng trên giường, nhíu mày suy nghĩ. Vừa rồi hắn hỏi người phụ trách ở đây tin tức về nhị ca nhưng không thu hoạch được gì. Điều này cũng nằm trong dự tính, chỉ muốn thử vận may một chút mà thôi.
Hắn tin với thực lực và thiên phú của nhị ca thì chắc chắn đã tiến vào Cổ Giới. Hành trình Cổ Giới lần này sóng ngầm mãnh liệt, hắn rất lo lắng cho sự an nguy của Bạch Kiếm Ca.
Nhưng muốn chủ động tìm một người ở Cổ Giới này thì còn khó hơn cả mò kim đáy bể, chỉ có thể phó mặc mọi chuyện cho may mắn, hy vọng nhị ca vẫn bình an.
Theo tin tức từ chỗ người phụ trách thì ba tháng sau, vào ngày Trụy Nguyệt Khanh (có thể nhìn rõ những vết lõm trên mặt trăng), bí cảnh Thượng Cổ sẽ xuất thế ở biên giới phía bắc của Phi Vũ đế quốc, manh mối về cái gọi là ‘Thương’ đều nằm trong đó.
Miếng mồi do người phía sau ném ra tất nhiên không chỉ có mỗi ‘Thương’. Chỉ dựa vào thứ hư ảo như vậy mà muốn mọi người cắn câu thì chưa đủ, chủ yếu vẫn là vận may và cơ duyên thật sự tồn tại trong bí cảnh mới là lý do khiến đám đông động lòng.
Nhưng lưỡi câu này quá thẳng, mồi cũng quá mặn đi! Chỉ thiếu điều nói trắng ra là bọn ta đang mai phục các ngươi ở đây này, đám thiên ma ngoại vực mau mau tới chịu chết đi!
Trừ khi là thật sự không cần mạng nữa, nhưng loại người như thế thì được mấy mống, giết hết cũng chẳng có ý nghĩa gì nên không cần phải trả giá lớn như vậy.
Nếu không… đột nhiên trong đầu Bạch Đông Lâm lóe lên một suy nghĩ, trừ khi những tu sĩ cấp cao và đại năng trong Cổ Giới đều biến mất hết!
Hóa ra cái gọi là “kế hoạch Vĩnh Dạ” sắp bắt đầu rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận