Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 241: Khen thưởng bồi thường

Hai người ngồi xếp bằng, trên bàn nhỏ ở trước mặt rót hai chén linh trà, Đồng Tiêu nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mở miệng hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc Minh Dự có lai lịch thế nào? Vì sao có thể mời được vị đại nhân kia đứng ra?”
“Ha! So với Ma La, sư đệ cảm thấy nên giết người này hơn! Tất cả sự tình đều bởi vì hắn mà ra!”
“Sư đệ nói cẩn thận.”
Mông Ngạn, cũng chính là điện chủ Trụ Điện, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy, trong đó mơ hồ có sự lắng đọng của thời gian lưu chuyển.
“Vị kia cũng không phải là người mà chúng ta có khả năng nghị luận.”
“Vị đại nhân kia có cống hiến to lớn đối với nhân tộc chúng ta, có thể lấy một trăm triệu chiến công ra bảo vệ mình- Minh Dự, ngay cả lão tổ cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi!”
Đồng Tiêu trầm mặt không nói gì, trước đây lúc hắn vừa mới gia nhập vào thánh tông, cũng tham dự hành động thăm dò Cổ Giới, hắn có không ít bằng hữu đồng giới cùng đi vào đã chết bởi Cổ Giới.
Nếu như là ngã xuống bình thường cũng cho qua, chỉ có thể tự trách thực lực của mình không đủ, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là chuyện như vậy.
“Sư huynh, những đạo lý này sư đệ đều hiểu, nhưng trong lòng sư đệ khó chịu, cũng biết trong lòng sư huynh ngươi không thoải mái hơn nữa đúng không?”
Tay bưng ly trà của Mông Ngạn hơi khựng lại, Đồng Tiêu nói không sai, trong lòng hắn ta không thoải mái, hắn ta quý trọng từng đệ tử thánh tông một, mà bọn họ lại tự tay đưa từng nhóm đệ tử vào âm mưu chết chóc.
“Sư đệ, về sau sẽ có cơ hội.”
“Đáng tiếc, cuối cùng trụ điện của Vũ Tháp vẫn thuộc về thánh tông, chúng ta không thể tự ý vận dụng, bằng không với uy năng của tiên khí, sao còn cần phải lo trước lo sau!”
Mông Ngạn liếc mắt Đồng Tiêu, không nói nữa, yên lặng thưởng thức linh trà trong ly, tâm tư không biết bay tới nơi nào.
...
Thái Thương cốc, Tử Trúc Cư.
Một cánh cửa ánh sáng chậm rãi xuất hiện, Bạch Đông Lâm giẫm chân bước ra, nhìn tiểu viện tử quen thuộc, không có người ở lâu như vậy vẫn không dính một hạt bụi như cũ, những nhà cửa này đều được khắc trận pháp, có công năng tự động quét bụi, sạch sẽ.
Nằm trên ghế thủ công bằng trúc tía tự mình chế tạo, nhẹ nhàng lay động cái ghế, trong đầu rất nhanh xuất hiện từng chi tiết một ở bên trong Cổ Giới, Bạch Đông Lâm nhớ lại các loại hành vi của mình có chỗ thiếu sót hay không, giết người có sạch sẽ gọn gàng hay không, có lục soát cạo sạch sẽ bảo vật hay không.
Những thứ này đều là kinh nghiệm quý báu, phải tiêu hóa thật tốt, chăm chú nghĩ lại thì lần tới tiến hành loại hoạt động thám hiểm này mới có thể làm tốt hơn!
Sau một lát, Bạch Đông Lâm suy tư xong xuôi, nội tâm là một mảnh an bình, ở trong thánh tông an toàn, sân nhỏ ấm áp quen thuộc, tâm thần cực kỳ buông lỏng, hắn mà lại mơ mơ màng màng ngủ mất, hắn cũng đã hai ba năm chưa ngủ rồi.
Ngày tiếp theo.
Bạch Đông Lâm thần thanh khí sảng duỗi người đứng dậy, nằm chết thật sự sảng khoái, chậm rãi thu lại vẻ lười biếng trong mắt, nằm chết có thể chờ vô địch rồi sau đó mới chậm rãi nằm, nằm trăm triệu năm cũng không có vấn đề gì, bây giờ việc quan trọng nhất là phải tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn.
Thân ảnh khẽ động, trong nháy mắt trở lại phòng ngủ, phất tay bày trận pháp, tu luyện vốn không vội, bây giờ mở hết ‘hộp mù’ rồi lại nói!
Bạch Đông Lâm xoa xoa đôi bàn tay, thần tình hưng phấn, đây là giai đoạn hắn thích nhất.
Trong hành trình cuối cùng ở Cổ Giới, hắn trực tiếp bắt toàn bộ hắc bào nhân luôn một lần, thu hoạch hơn năm mươi vạn trữ vật pháp bảo!
Lúc đó tình huống nguy cấp, hắn một mực chạy đi Trung châu trước, sau đó càng không có cơ hội sắp xếp những tài nguyên này.
Hơn năm mươi vạn ‘hộp mù’, mở tới khi nào mới hết!
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, pháp bảo trữ vật chồng chất như núi trong không gian của Tử Triệu đã bị lấy một phần ra, thần niệm khổng lồ đồng thời dũng mãnh tràn vào trong hơn trăm pháp bảo trữ vật, từng món vật phẩm một bị lấy ra, phân loại cất xong ở trong không gian to lớn của vòng tay.
Bạch Đông Lâm có chút chứng ép buộc rất nhỏ.
Hắn muốn phân loại sắp xếp cất lại mấy thứ này, làm như vậy sẽ làm trong lòng hắn có chút vui vẻ không rõ.
Thời gian cực nhanh, theo từng đống pháp bảo trữ vật bị cất vào, vòng tay không gian chậm rãi được lấp đầy.
Nụ cười của Bạch Đông Lâm dần dần trở nên giống như tên biến thái!
Ục ục!
Vòng tay Cực Đạo lóng lánh hồng quang, sinh ra tiếng ‘ục ục’ đã lâu, thức tỉnh Bạch Đông Lâm từ trong tu luyện, một tin tức truyền vào trong đầu:
[Khen thưởng bồi thường thăm dò Cổ Giới như sau:
Một, điểm cống hiến thánh tông thưởng mười vạn.
Hai, thời gian tu luyện Bia Giới ba ngày.
Ba, linh diệp trà ngộ đạo một lá.
Bốn, cảm ngộ biển pháp tắc Bản Nguyên một lần.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận