Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 772: Hải Yêu nhất tộc bị tiêu diệt

Hóa ra điều Bạch Đông Lâm đang suy nghĩ trong lòng, vô số tài nguyên tu luyện đều bị mất đi, dĩ nhiên là được dùng ở đây! Dư Hải dùng phép giải trừ cấm chế, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cảm nhận thần lực không ngừng tiêu hao trong cơ thể, dưới sự vây công của hơn mười mấy bóng đen mặt quỷ, gần như đã kiệt quệ, khoảng cách hắn ta bị xóa sổ hoàn toàn không còn xa nữa.
Hai mắt Hải Thanh híp lại, hai tay chuyển động càng nhanh, hư không tràn ngập thần quang, tạo thành một chùm ánh sáng chói mắt.
“Lục thần chi lực, lục đạo chi cấm, giải!”
(Sức mạnh của sáu vị thần, sự cấm đoán của sáu cõi, thả ra!)
“Phóng ra—”
Theo tiếng thét giận giữ của Hải Thanh , những dao động kỳ lạ bí ẩn lập tức lan tràn ra, bao trùm cả sáu sợi xiềng xích.
Rầm rầm rầm –
Xiềng xích kịch liệt lay động, thần văn trên đó tỏa sáng, vỡ tan tành.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên trong hư không, giống như là phản ứng đây chuyền, sáu sợi xích bắt đầu đứt ra từng đoạn, tan ra thành dải ánh sáng sáu màu, từ từ phiêu tán vào hư không tối tăm.
Vù vù——
Hải Thanh thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, để mở ra cấm chế tối cao cao, cường giả đại năng như hắn cũng thiếu chút nữa kiệt sức, trên mặt Hải Thanh chậm rồi lộ ra nụ cười ngạo nghễ, làn da uốn nếp chồng chất, điên cuồng, bệnh hoạn.
“Ha ha ha, Chiến Tranh ti, bây giờ xem kết cục của các ngươi như thế nào!”
“Cái này đến từ viễn cổ, đại nạn thời viễn cổ, sáu nỗi kinh hoàng quái dị không thể xóa nhòa!”
“Nhất định, nhất định sẽ khiến cho thế giới này cảm nhận được đau đớn.”
“Tựa như cảm thụ trong lòng ta lúc này, nỗi đau khổ diệt tộc sâu đến tận xương tủy, ta muốn các ngươi cũng như vậy, vô tận tháng năm, vĩnh viễn không thể quên đi, ta, Hải Yêu….”
Lời nói đầy oán hận của Hải Thanh còn chưa dứt, một đạo pháp tắc tràn đầy khí tức hủy diệt ập tới, toàn bộ sinh khí trong cơ thể lập tức bị quét sạch, thần thái trong mắt chợt biến mất.
Đến tận đây, Hải Yêu nhất tộc, bị tiêu diệt.

Nội vực Hải Yêu Đế thành, xa ngoài vạn trượng.
Một vùng đất bằng phẳng hoang tàn, hư không mờ ảo hơi hơi méo mó, Bạch Đông Lâm lén lút thò đầu ra, cảnh giác nhìn bốn xung quanh.
“Ẩn núp đến được đây đã là tối đa, đầu lâu kia tỏa ra khí tức kinh khủng mù mịt tàn phá một vùng rộng đến vạn trượng của hư không thứ nguyên nát vụn…”
Sóng dao động kỳ dị xung quanh người Bạch Đông Lâm hơi hơi lên xuống, trận thế che lấp khí tức khắc trong cơ thể được kích hoạt toàn bộ, Thần Thông – Tàng Hình, che đậy ý chí, tất cả các cách ẩn nấp cơ thể đều được thi triển toàn diện cho hắn lòng tin sẽ không bị Chiến Tranh ti phát hiện hành tung.
“Ồ? Cuộc chiến kết thúc rồi à?”
Sắc mặt hơi biến đổi, Bạch Đông Lâm dời mắt nhìn lên chỗ trống thăm thẳm lơ lửng trong hư không, đó là chỗ bị xé rách do sóng tàn dư từ cuộc chiến thông với lối vào Không gian Thứ Nguyên hiện giờ đang từ từ khép lại.
“Không kịp rồi, bất kể thế nào cũng phải thử một lần!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú, nói có vứt cái đầu lâu này ở ven đường cũng không ai thèm chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi, mỗi một giọt máu của cường giả lão tổ đều có giá trị kếch xù, huống hồ đây còn là một cái đầu lâu khổng lồ lên tới gần hai trăm ngàn trượng.
Chiến Tranh ti giải quyết Hải Yêu nhất tộc xong chắc chắn sẽ lấy về.
Chầm chậm thò cánh tay đang tàng hình ra dò xét vùng ranh giới tỏa khí tức tràn lan của đầu lâu, các loại thần thông, pháp tắc phòng ngự chồng lên nhau làm thần quang trên tay trở nên sáng chói, cực kỳ kiên cố.
Rắc rắc!
Vừa chạm đến khí tức kinh khủng ở đằng trước, bàn tay tưởng như cực kỳ kiên cố ấy lập tức vỡ vụn, Thần Thông pháp tắc bị diệt hết toàn bộ, trước cái nhìn chăm chú của Bạch Đông Lâm, năm ngón tay hóa thành hư vô trong chớp mắt và nhanh chóng lan xuống phía bàn tay lẫn cánh tay.
A!
Một tiếng gào tràn ngập không cam lòng và căm hờn đột ngột vang lên trong lòng Bạch Đông Lâm, tâm trạng tiêu cực tối tăm tột cùng làm hai mắt hắn bỗng chốc đỏ lên, ngọn lửa ý chí trong cơ thể sáng lên lấp lánh đốt sạch toàn bộ khí tức tiêu cực, ánh đỏ trong mắt biến mất, đôi mắt sáng trong trở lại.
Bạch Đông Lâm nghiêm mặt, chầm chậm thu tay về, rời khỏi phạm vi khí tức bao phủ, tay lập tức khôi phục lại như cũ. Thật đáng tiếc, sự kinh khủng của đầu lâu này vượt rất xa ngoài tưởng tượng của hắn.
“Thật sự là vậy sao? Quả là quá mơ mộng hão huyền, thứ này không phải thứ hiện tại ta có thể động vào.”
Những oán niệm tiêu cực chất chứa trong khí tức này, với ý chí mạnh mẽ của hắn thì có thể không cần để tâm tới nhưng lực tàn phá tồn tại trong khí tức thì không phải thứ hắn có thể chịu đựng được, cho dù có năng lực khôi phục bất tử bất diệt cũng vẫn không chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận