Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 590: Trung thổ Thần Châu

Thanh Vân quán của Diệu Không nằm ở biên giới của Đạo Vực, là một nơi hoang vu vắng vẻ, cũng chỉ có khu vực nhỏ bé này mới chứa chấp thế lực nhỏ bé, suy tàn như Thanh Vân quán này. Hoang Vực được chia ra thành một ngàn không trăm linh tám chủ thành, Đạo Vực lại không giống thế, nơi này được chia theo châu, cả Đạo Vực có tổng cộng ba ngàn châu.
Đạo Môn nằm ở trung thổ Thần Châu, cũng được xưng là Trung Châu, là khu vực trung tâm, phồn hoa nhất của Đạo Vực.
Vô số mạch hội tụ, linh khí dồi dào khiến cho cả Trung Châu giống như tiên cảnh.
“Không hổ là Thần Châu nổi danh, nếu thế giới này có tiên giới, chỉ sợ cũng không mạnh hơn Thần Châu này bao nhiêu!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm tràn đầy sự tán thưởng, một đường đến đây, hắn đã lãnh hội tất cả phong tình, có thể nói tự mắt nhìn thấy, rất nhiều châu của Đạo Vực, từ trong ra ngoài linh khí vẫn không ngừng tăng lên.
“Đạo Môn này có thể chiếm được khu vực dồi dào như thế, lại khiến cho các thế lực còn lại không dám có ý xâm chiếm, chắc hẳn phải thực lực thâm hậu, sợ rằng ngay cả Cực Đạo Thánh Tông cũng không bằng.”
Bạch Đông Lâm không suy nghĩ nữa, đại hội khao thưởng sắp diễn ra rồi, hắn không hề đi dạo, chỉ men theo khu vực Đạo Vực, phá không mà đi.
Nửa canh giờ sau, vượt qua khoảng cách xa xôi, cuối cùng Bạch Đông Lâm cũng đi đến bên ngoài Đạo Vực.
Từ hư không đáp xuống, Bạch Đông Lâm đứng trong một khoảng sân rộng lát bạch ngọc, xung quanh là đám tu sĩ đang hối hả, tùy tiện chọn một người, đều là khí thế bất phàm, vẻ ngoài tuấn mỹ.
Nhưng sự chú ý của hắn cũng không ở trên người đám tu sĩ này, ánh mắt rơi vào hư không, nhìn ngọn núi khổng lồ đang ở phía xa kia.
Thần sơn nguy nga, độ cao kỳ thế, phá nhập hư không.
Côn Luân thần sơn, ngọn núi cao nhất Càn Nguyên giới, là ngọn núi có một không hai, nghe nói đây chính là trụ trời của mảnh đại lục này.
Nó cao bao nhiêu?
Bạch Đông Lâm chỉ biết rằng, dựa theo những gì Thư Sơn ghi chép lại, Côn Luân thần sơn này đã đột phá trời xanh, xâm nhập vào trong hư không vũ trụ, đỉnh núi có rất nhiều ngôi sao vờn quanh.
Là trụ trời, là tổ tiên vĩ đại, kể từ khi Nhân tộc khởi nguyên tới nay, đã có rất nhiều danh hào, đều khiến cho Côn Luân thần sơn này mang theo vẻ thần bí.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm phức tạp, đối với hắn mà nói, hai chữ Côn Luân này có ý nghĩa vô cùng lớn.
“Đến rồi! Đến rồi!”
“Đợi cả buổi, cuối cùng những đại nhân vật này cũng đã đến rồi, đợi những tiền bối này tiến vào Đạo Môn rồi thì chắc sẽ đến phiên chúng ta chứ?”
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng xì xào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Đông Lâm, hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Một cánh cổng ánh sáng cực lớn hiện ra trong hư không, khoảng mười vạn trượng.
Âm thanh tiếng chim hít, vài con tiên hạc vẫy cánh, bay ra từ trong cánh cổng ánh sáng, trên lưng mỗi con tiên hạc đều có một tu sĩ Đạo Môn ngồi khoanh chân, đều mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Phía trước cánh cổng ánh sáng, hư không chấn động, một phi thuyền từ từ xuất hiện, lơ lửng trên hư không, hơn mười bóng người mang theo khí tức khiến người ta sợ hãi bước ra từ trong phi thuyền.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm sững sờ, trong mười mấy bóng người kia, hắn nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, hắn suy nghĩ chốc lát, lập tức giật mình.
Nếu muốn luận công lao, trong hơn mười vị đại năng này, tất nhiên người đó có công lao lớn nhất!
Lưu Đông Xuyên!
Đây chính là đám đại năng của Đan Minh!
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, có vẻ như vận may của hắn cũng rất tốt, nói không chừng lần này hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Côn Luân thần sơn nguy nga, cao xa khác thường, nhìn như gần ngay trước mắt mà lại xa cuối chân trời.
Bạch Đông Lâm dời tầm mắt nhìn về phía xa đi. Côn Luân thần sơn là cấm khu trung tâm của Đạo Môn, căn bản là những kẻ ngoại lai như bọn họ không có cơ hội đến gần, hẳn là địa điểm tổ chức đại hội lần này cũng ở khu vực bên ngoài.
“Các vị đạo hữu, đợi lâu rồi.”
Một đạo nhân trung niên mặc thanh y đạp mây lành, bay ra từ trong cánh cửa ánh sáng, chắp tay cúi chào đám người Bạch Ngọc Quảng một cái rồi nói với giọng điệu ôn hòa.
“Hoan nghênh chư vị tới tham gia đại hội luận đạo lần này, thỉnh theo bần đạo vào Huyền Quy Đạo Giới”.
Đạo nhân nói xong, tay bấm pháp quyết huyền ảo, một cây cầu ánh vàng lóa mắt tràn ra từ sâu trong cánh cửa ánh sáng, phút chốc đã phủ trên đầu Bạch Ngọc Quảng.
Bạch Đông Lâm mỉm cười, không hề thấy bất ngờ với việc vì sao ‘đại hội khao thưởng’ lại biến thành ‘đại hội luận đạo’. Dù sao họ đều là người tu đạo, cái gì cần hiểu thì hiểu, nói ‘khao thưởng’ là nói ‘tầm thường’ đi một chút thôi.
Dù sao trong lòng tất cả mọi người cũng hiểu rõ, rằng chỉ cần đi vào chắc chắn sẽ tìm được chỗ tốt, Bạch Đông Lâm đã nhìn ra biểu cảm hưng phấn thấp thoáng trên khuôn mặt của phần lớn người.
Trong số những người được mời đến, trừ mấy người được đóng dấu ‘người nhà’ Đạo Môn như Bạch Đông Lâm ra, thì không thể không là ‘rồng phượng trong loài người”. Nhân vật có thể bộc lộ tài năng trong quá trình diệt trừ yêu ma quỷ quái, sao có thể không có chút bản lĩnh được.
Cây cầu ánh sáng cực kỳ rộng lớn, mấy vạn tu sĩ Bạch Ngọc Quảng tuần tự bước vào trong. Ngay giây phút bước chân chuyển động, bóng hình họ lập tức biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận