Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 615: Tiểu hồ ly

Đợi tới khi thực lực của Bạch Đông Lâm đủ mạnh, đủ để hoàn toàn nắm cục diện trong tay, có quyền hạn khai thông làm những ký chủ này bù đắp cho nhau giúp thực lực của họ tăng nhanh hơn. Như vậy, sau này những ký chủ này sẽ phục vụ hắn tốt hơn. “Sau này, ngoài tri thức ra, những thứ như sức mạnh Thần Hồn, Ngọn lửa sinh mệnh, thậm chí là ‘bom nguyên sơ’ đều có thể trở thành thương phẩm. Dù sao những cuộc mua bán này cũng không mất vốn…”
Bạch Đông Lâm không hề che giấu bản thân đang lẩm bẩm một mình. Một giọng nói đột nhiên truyền từ trên bàn đá tới, tiếng sóng vỗ ở phía xa như chẳng có tác dụng gì. Tiểu hồ ly đang chìm đắm trong tu luyện đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc. Nó mở đôi mắt hồ ly quyến rũ ra nhìn Bạch Đông Lâm với ánh mắt mờ mịt.
“Ah ah ah?”
Chỉ trong chốc lát, tiểu hồ ly đã tỉnh táo trở lại, vội vã giấu ngọc bài xuống dưới người, dùng móng vuốt nhỏ che lại.
“Ha ha, không ngờ đây lại là một con hồ ly thô lỗ.”
“Đừng có giấu nữa, ta nhìn thấy hết rồi.”
Rõ ràng, tiểu hồ ly này vừa mở linh trí không lâu, nó chỉ mới tu được một yêu nguyên yếu ớt, ngay cả xương ngang ở trong họng cũng chưa luyện hóa được. Nó vẫn chưa thể mở miệng nói tiếng người được.
“Ah ah ah!”
Tiểu hồ ly cuống quýt giơ móng vuốt ra, thân thể vặn vẹo, nhét ngọc bài xuống dưới mông. Con hồ ly này mở được linh trí là nhờ ngọc bài. Nó có thể tu luyện cũng đều dựa vào năng lực của ngọc bài nên cực kỳ coi trọng thứ này.
“Ai da, ta rất giàu nên chẳng để thứ đồ kia của ngươi vào mắt đâu.”
Bạch Đông Lâm lấy một bình linh dịch nhỏ ra và ném cho tiểu hồ ly. Nó mở nắp bình ra và ngửi một cái, mắt nó đột nhiên tỏa sáng. Tiểu hồ ly dốc toàn bộ linh dịch vào trong bụng, trên mặt lộ ra vẻ mê mang, ngay cả bộ lông trắng như tuyết của nó cũng hơi ám đỏ.
“Ha ha, này nhóc con! Ngươi hãy giúp ta một chuyện, ta sẽ cho ngươi linh dịch lần nữa. Ngươi dẫn ta đi tìm tiểu cô nương kia, chính là tiểu cô nương hái nấm mà ngươi vô tình gặp trong rừng.”
Bạch Đông Lâm lại lấy một bình linh dịch ra và tung hứng lên xuống, nhẹ giọng dụ dỗ.
Tiểu cô nương kia chính là một đầu mối về cá rồng. Hắn đã đọc ký ức của tiểu hồ ly. Đáng tiếc là thực lực của nó còn quá yếu, linh trí mới được mở ra không lâu nên ký ức rất mơ hồ trừu tượng. Vì thế, hắn chỉ có thể nhờ tiểu hồ ly này dẫn đường cho mình mà thôi.
“Anh anh anh!”
“Một trăm bình linh dịch.”
“Anh anh!”
“Con đường.”
“Rào rào!” Cành cây rậm rạp bị cuồng phong đảo qua. Tiểu hồ ly hóa thành một luồng sáng trắng, lao vun vút trong rừng rậm. Bốn cái chân ngắn đạp vào thân cây khô tráng kiện để lại một cái lỗ sâu.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm vẫn vô cùng thản nhiên, hắn như bóng ma ra vào không gian theo sau tiểu hồ ly. Sau khi đi lòng vòng khoảng một canh giờ, chạy được mấy nghìn dặm thì nó mới từ từ dừng lại. Tiểu hồ ly có thực lực thấp, vừa rồi lại vận động kịch liệt với tốc độ cao nên lúc dừng lại phải thở hổn hển, máu vận chuyển cực nhanh. Hơi nước quanh người nó bốc hơi, một mùi thơm nhẹ lạ lùng tràn ngập trong không khí.
“Chính là người này sao?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, luồng thần niệm khổng lồ trút xuống rồi ngưng thành từng sợi tơ Thần Hồn cứng cỏi lan tới hàng trăm nghìn dặm chỉ trong nháy mắt. Coi vị trí đứng là một hình tròn, khu vực hình tròn có bán kính mấy trăm nghìn dặm đã bị quét sạch.
Ánh sáng trắng lưu chuyển trong hai mắt Bạch Đông Lâm, vô số hình ảnh tua nhanh hiện lên. Một lúc lâu sau, hắn không thu hoạch được gì nên thu hồi thần thông.
“Ngươi chắc chắn là ở đây à?” Bạch Đông Lâm sẵng giọng, nhìn chằm chằm tiểu hồ ly.
“Anh, anh, anh!”
‘Hu hu hu, đáng sợ quá! Tên Nhân tộc này thật đáng sợ…’
Tiểu hồ ly quỳ rạp trên mặt đất, hai chân trước che hai mắt. Nó bị khí tức vừa rồi của Bạch Đông Lâm dọa, sợ tới mức run rẩy.
“Chẹp! Đúng là phiền phức. Quả nhiên, chuyện này không hề đơn giản!”
Hắn khẽ lắc đầu, tùy ý khoanh chân ngồi bệt dưới đất. Vừa rồi, Bạch Đông Lâm đã dò xét một lượt khu vực này, không hề phát hiện ra điểm đặc biệt nào. Khu vực đất liền của Thương Vực rất vụn vặt, bị hệ thống sông ngòi dày đặc xỏ xuyên qua. Đa số đất liền đều là đảo biệt lập, phân bố ở sát bên bờ của Thái Hồ.
Khu vực đất liền dưới chân hắn chính là một đảo biệt lập có diện tích không lớn, chu vi khoảng một triệu dặm. Ngoài một số khu vực bị cấm chế của tông môn ngăn cách, những nơi còn lại không thể qua mắt được Thiên Địa Thị Thính của Bạch Đông Lâm.
Ông lão câu cá kia rất thần bí nên có thể giấu diếm được khả năng cảm ứng của hắn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Bạch Đông Lâm muốn tìm tiểu cô nương kia, trong trí nhớ mơ hồ của tiểu hồ ly thì đó chỉ là một người phàm bình thường mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận