Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 466: Tự diệt thần hồn

Thần giác của hắn ta vô cùng nhạy bén nên đã nhận ra ánh mắt của Vô Vi. Hắc Vụ Ma hoàng ngẩng đầu nhìn chăm chú lên trên. Tuy trước mắt chỉ toàn một màu đỏ máu, chẳng nhìn thấy gì nhưng hắn ta vẫn lên tiếng. “Ngươi là ai? Ngươi biết tính kế bổn Hoàng sẽ phải nhận hậu quả gì không?”
Sắc mặt của Vô Vi cực kỳ hờ hững, một tia Thần Hồn mà Hắc Vụ Ma Hoàng phủ từ hố đen xuống này có thể nhấc lên sóng to gió lớn nếu ở bên ngoài. Nhưng sau khi hắn ta vào Thế giới thấp duy thì lại bị tế đàn Huyết Hồng trấn áp một cách triệt để, còn lâu mới tạo ra được một chút bọt sóng.
Chung quy đây cũng chỉ là một tia thần hồn mà thôi, Thế giới thấp duy không ẩn chứa chút năng lượng chân thực nào, cũng chẳng ẩn chứa pháp tắc chân thực. Hắn ta có muốn thi triển bản lĩnh cũng chẳng có đủ điều kiện.
Tất cả quy tắc trong Thế giới thấp duy đều được định từ tâm ý của hắn, mặc dù đó chỉ là quy tắc giả mà thôi.
“Hắc Vụ Ma Hoàng! Ở nơi này, ngươi không có tư cách trao đổi với bần đạo.”
Ánh mắt của Vô Vi rất nghiêm túc, không hề nói nhảm mà nói thẳng vào điểm chính.
Một sợi tơ Thần Hồn màu đen sì bị tách ra khỏi Thần Hải của Vân Địch ngay tức khắc. Sợi tơ màu đen kia uốn éo trên không trung, mơ hồ có tiếng rống giận dữ truyền ra. Nó cực lực giãy dụa để thoát ra khỏi sự trấn áp của tế đàn Huyết Hồng.
Ý niệm của Vô Vi khẽ động, bên trong tế đàn Huyết Hồng bắn ra vô số tia sáng màu đỏ tươi, chúng quấn chặt lấy Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng. Sợi tơ màu đen kia đột nhiên không giãy dụa nữa, Hắc Vụ Ma Hoàng thấy bản thân bị giam cầm không thể thoát được nên đã cực kỳ quả quyết. Hắn ta bắt đầu tự diệt thần hồn ngay tức khắc.
Hai khí đen, trắng trong mắt Vô Vi xoay tròn với tốc độ cực nhanh, hắn khống chế âm dương thái cực đồ, bên trong tế đàn Huyết Hồng tỏa ra ánh sáng màu đỏ lóng lánh.
Tốc độ chảy của thời gian xung quanh sợi tơ Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng cực kỳ thong thả, chậm hơn thông thường gấp nghìn lần.
Đây là cực hạn mà lúc này Vô Vi có thể làm được. Đây cũng là quyền năng mà bia Tiêm Giác giao cho hắn. Nhưng Vô Vi muốn nghịch chuyển việc Hắc Vụ Ma Hoàng tự diệt là chuyện không thể làm được. Hắn chỉ có thể dùng hết khả năng để làm quá trình này chậm lại.
Mục đích mà Vô Vi bắt Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng là để tranh thủ thời gian cho bia Tiêm Giác Hoàng Kim ghi lại ký ức. Tri thức của những lão quái vật có tuổi uyên thâm như biển, trong đó có vô số các thần công bí thuật. Nhưng thứ mà Bạch Đông Lâm thực sự để ý chính là kiến thức về bí văn bị ẩn sâu trong năm tháng.
Đây là một tia Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng nên ký ức được đề luyện ra cũng không quá nhiều. Tuy nhiên, chỉ cần có chút thu hoạch là được rồi. Mấy giây sau, dù tốc độ chảy của dòng thời gian đã chậm gấp nghìn lần nhưng tốc độ tự diệt của Hắc Vụ Ma Hoàng vẫn nhanh tới đáng sợ.
Hình như hắn ta cảm nhận được Vô Vi đang đánh cắp ký ức của mình, tốc độ tự diệt đột nhiên tăng vọt.
“Hừ! Bổn Hoàng nhớ khí tức của ngươi rồi…”
“Ngươi sẽ phải trả cái giá thật đắt vì chuyện này.”
Hắc Vụ Ma Hoàng để lại hai câu sau đó hoàn toàn biến mất, tiêu tán không còn. Hai mắt Vô Vi lộ ra một tia tiếc nuối. Hắc Vụ Ma Hoàng không hổ được xưng là hoàng, cường giả Đại Năng. Dù chỉ một tia Thần Hồn cũng khó đối phó tới vậy.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không thể hoàn toàn phát huy được uy năng của Thế giới thấp duy. Vô Vi hoàn toàn nhờ bia Tiêm Giác Kim Hồng mới có thể khống chế được Thế giới thấp duy.
Chút quyền năng này cũng là bia Tiêm Giác giao cho hắn. Nếu Thần Hồn Vô Vi có thể nắm giữ được ba loại pháp tắc Duy Độ thì nhất định sẽ không làm như vậy, ví dụ như pháp tắc Duy Độ Thời Gian.
Hắn có thể khống chế thời gian của Thế giới thấp duy, có thể gia tốc và cũng có thể tạm ngừng, thậm chí là quay ngược thời gian. Như vậy, Hắc Vụ Ma Hoàng có tự diệt Thần Hồn cũng chẳng sao cả.
“Nhưng thu hoạch lần này cũng không phải nhỏ.”
Vô Vi lật xem ký ức được đề luyện trong Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng. Trong mắt hắn lóe lên vẻ vui mừng. Không hổ là lão quái vật sống lâu năm, hơi lộ chút gì đó cũng coi như bất phàm.
Vô Vi cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Tiếp theo còn có một công trình lớn chờ hắn làm.
Trên bình nguyên rộng lớn, bao gồm cả thành trì màu đen, toàn bộ tu sĩ bị Lưu Đông Xuyên phong cấm và thu vào Thế giới thấp duy đều ở đây, tổng cộng có một tỷ một trăm hai mươi triệu người.
Những tu sĩ này vẫn ở trạng thái ngưng trệ như trước. Đúng như suy nghĩ ban đầu của Vô Vi, không tận lực làm mà chỉ thuận thế thu hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận