Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1851 - Cắn nuốt tất cả (3)

"Đại tỷ, nhị ca, Liên Tâm sư tỷ, Tiểu Tử, Kỳ Tích..."
Ánh mắt Bạch Đông Lâm buông xuống, nhìn thấy đám thân bằng hảo hữu dùng ánh mắt đau thương nhìn hắn trong chư thiên.
"Thông Thiên, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nói cảm tình với ta à? Ha ha, nực cười, thật đáng buồn!"
"Bọn họ nhỏ bé đến đáng thương, cũng được thôi, hãy để bọn họ trở thành một bộ phận sức mạnh của ta, cùng nhau vĩnh hằng đi!"
Hăn đè tay xuống, cắn nuốt giết Thông Thiên lộ ra vẻ mặt khó tin, kể cả chư thiên nơi mấy người Bạch Kiếm Ca đang ở nữa.
"Đây là? Siêu thoát..."
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy. Sau khi cắn nuốt chí thân, trong lòng của hắn có thêm nhiều cảm ngộ, một phát vượt qua Bỉ Ngạn, thành tựu Siêu Thoát cực cảnh.
"Ta, vô địch!"
Bàn tay Bạch Đông Lâm đảo qua, chụp chết toàn bộ người siêu thoát ẩn nấp ở các góc của Không Vô Chi Vực, sau đó há mồm khẽ hút, nuốt tất cả chư thiên, bao gồm cả Thời Không Tuyệt Đối vào trong bụng.
"Tha ngã trở về vị trí cũ!"
Phân thân tha ngã vô tận đều tự diệt, toàn bộ lực lượng quy về bản tôn.
Đến tận đây, Không Vô Chi Vực, chư thiên đều diệt, sinh linh đều vong, khu vực bao la chỉ có một mình Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng ở trung tâm.
Một ngàn tỷ diễn kỷ vô lượng sau.
Bạch Đông Lâm vô công rồi nghề, hằng ngày chỉ có niệm sinh đại thiên, sau đó cắn nuốt nó, lặp đi lặp lại không ngừng.
"Thật nhàm chán..."
"Đây là cô đơn sao?"
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia tro tàn, lập tức tự diệt, tiền vào trạng thái người quan sát. Lúc này Không Vô Chi Vực thực sự không còn một vật nào nữa.
Một ngàn tỷ tỉ tỉ... diễn kỷ vô lượng sau đó.
Thời gian đã mất đi ý nghĩa.
"Ta, rất thống khổ, rất cô đơn lạnh lẽo!"
Ý chí của Bạch Đông Lâm ngày càng quỷ dị, tự hư vô, giống như hư vô đang vặn vẹo, bị bóp méo trong Vô Tự Chi Thái, ý thức đã rơi vào đen kịt vô tận.
"Ai tới mau cứu ta?"
"Có lẽ, giết ta..."
Tí tách --
Dục vọng mãnh liệt khơi dậy rung động ở chỗ sâu trong tiềm thức, một tia sáng bảy màu hiện lên, chiếu sáng ý thức rơi vào trong sự đen kịt.
"Đông Lâm!"
"Tỉnh táo lại!!"
Một bàn tay to vươn ra từ bên kia của bóng tối, dốc hết sức lực muốn nâng huyễn ảnh đang không ngừng rơi xuống kia.
"Ngươi là ai?"
Ý thức của Bạch Đông Lâm cực kỳ yếu ớt. Nỗi tuyệt vọng, tử ý nhìn qua không thấy tận cùng.
"Chiến!"
"Ta, chiến --"
Chiến?
Chiến, là ai...
Vì sao cái tên này quen thuộc như thế?
Ảo ảnh ý thức của Bạch Đông Lâm hỗn độn, bên ngoài của hắn bao phủ đầy sợi dây đen kịt vặn vẹo không ngừng, chính là "sâu mềm năm tháng" cực kỳ đáng sợ, một ngàn tỷ diễn kỷ vô lượng mới tự nhiên tạo ra được một con.
Sâu mềm lúc này lại khác với trạng thái bình thường của nó, khí tức càng quỷ dị đáng sợ hơn, tất cả ác ý, tử ý, hối ý trong khái niệm đều ngưng tụ trong đó.
Thời gian trôi qua quá lâu, quá lâu, lâu đến mức Bạch Đông Lâm quên mất ký ức nguyên sơ nhất, đến cả sự tồn tại quan trọng như "Chiến" mà hình như hắn cũng quên mất, chỉ cảm thấy có phần hơi quen thuộc mà thôi.
Ảo ảnh ý thức vẫn không có chút phản ứng nào, chậm rãi rơi vào trong đen kịt, bàn tay khổng lồ ảo ảnh dùng hết tất cả sức lực để nâng dậy, bóng người mơ hồ nhìn như mờ mịt, ở nơi này lại nặng hơn chư thiên vô tận, bàn tay có chút vặn vẹo, sắp nghiền nát.
"Bạch! Đông! Lâm!!"
"Ngươi, dừng bước tại lúc này sao?"
"Là ai, nói muốn trở thành cực mạnh, siêu thoát tất cả? Là ai, ngầm hạ quyết tâm, muốn diệt tuyệt tối họa là Tai họa đen?"
"Mà hôm nay, ngươi đã quên hết tất cả, muốn lựa chọn vĩnh viễn rơi vào trong hư vô tận cùng à?"
Giọng của Chiến mang theo một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một chút thở dài, chấn động nổ vang, lại bị "sâu mềm năm tháng" vô tận ăn hầu như không còn, khó có thể tiến vào trong ý thức.
"Ha ha ha! Ta, từng kết giao với không ít hành giả nguyên điểm, Diệp, Trần, Thương, Bắc Minh..."
"Bọn họ, đều thành tựu Siêu Thoát cực cảnh, bất luận là phương diện nào cũng đều đứng trên tuyệt đỉnh, khiến ta trở nên thán phục!"
"Mà ngươi, Bạch Đông Lâm, thân là đồng hương của bọn họ, người của Lam Tinh, là Hành giả nguyên điểm kém cỏi nhất mà ta từng gặp!"
"Chỉ vậy thôi sao? Chỉ vậy thôi á!?"
Chiến đã sắp không thể duy trì bàn tay khổng lồ ảo ảnh nữa. Nếu không thể gọi Bạch Đông Lâm dậy thì hắn ta cũng đành bất lực, chỉ có thể đổi nhiều cách khác nhau, thậm chí bắt chước thói quen nói chuyện của Bạch Đông Lâm để kích thích ảo ảnh ý thức.
『』

Hành giả nguyên điểm kém cỏi nhất!
Lam Tinh, người Lam Tinh kém cỏi nhất!
Không thể nào, không thể nào, chỉ vậy, chỉ vậy...
『』
Bạch Đông Lâm còn đang vớt vát những tin tức liên quan đến "Chiến" ở trong trí nhớ hư vô, đột nhiên nghe được thấy tiếng trào phúng âm dương quái khí, ảo ảnh ý thức chợt khựng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, sau trong sự đen kịt thuần túy có một chút bạch quang như ẩn như hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận