Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 890: Bạch Đông Lâm thứ một nghìn

Có thể nói, chỉ cần giới vực mang tên chiến trường, số lượng cụm thiên hà màu trắng trong đó sẽ càng ngày càng thưa thớt, thậm chí còn chưa tới một vạn, tức là ít hơn giới vực bình thường trăm vạn lần! Những cụm thiên hà kia tất nhiên mất đi là vì chiến tranh, đằng sau những con số lạnh như băng này là vô số sinh linh chết thương tâm.
Số lượng những cụm thiên hà này không nhiều lắm, cũng đều vì chiến trường Chủ Thần mà tồn tại, là khi chế tạo vũ khí, căn cứ hậu cần và trận luyện binh.
“Ha… Cuối cùng cũng đã đến! Thật là một cuộc hành trình nhàm chán!”
Ngoài miệng nói như vậy, trong khoảng thời gian này hắn không ít lần tận dụng thế giới thấp Duy lẻn ra khỏi thương đội tự do chạy lung tung bốn phía, nhưng không có gì nhàm chán để nói.
Bạch Đông Lâm xua tay, tạm biệt thương đội mà mình đi nhờ, đặt chân đến một đại lục xa lạ, đây là nơi luyện binh và là một trong vô số điểm chiêu binh.
Nếu muốn thuận lợi đặt chân vào chiến trường, trước tiên hắn phải cần có một thân phận, nếu không sẽ không thể tiếp cận chiến trường Chủ Thần.
Có lẽ đó là nguyên nhân khiến trận chiến gần đây trở nên kịch liệt hơn, có rất nhiều tu sĩ đến tham gia trận chiến, người đông nghìn nghịt, Bạch Đông Lâm căn bản không cần hỏi đường, lẩn trốn theo dòng người, trực tiếp tiến nhập vào trong một tòa địa thành.
“Xếp hàng! Xếp hàng! Đừng chen lấn, nói ngươi đấy, cái tên khốn nạn, thành thật một chút cho ta!”
“Tất cả đều chú ý cho ta! Đường bên trái là đường cho tu sĩ tự do không có thế lực, còn đường bên phải là đường cho tu sĩ của các thế lực đã đăng ký của Nhân tộc. Đừng đi nhầm!”
Nơi đây ngoài Nhân tộc, còn có Yêu tộc có hình dáng kỳ lạ, chia thành hai luồng cực lớn xối xả đi, nhộn nhịp tiến vào hai cổng thành cao ngất.
Bạch Đông Lâm dừng lại một chút, sau đó không chút do dự chọn bên trái, trước khi hoàn thành thí luyện Cực Đạo, hắn thuộc về cô hồn dã quỷ, không thể dùng thân phận đệ tử thánh tông hành tẩu thế gian, đây là một trong những quy tắc.
Nhưng hắn cũng không quan tâm tới cái này, cho dù là tu sĩ tự do hay là đệ tử môn phái, cái gọi là quy tắc ngầm, hay là một loại ưu đãi nào đó, đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng chả sao.
Quy định của Nhân tộc quy định tất cả đệ tử của các thế lực đã đăng ký trong danh sách, tu vi phải đến một cảnh giới nhất định, phải vào chiến trường làm lính, bất cứ ai cũng khó tránh khỏi điều này.
Đối với tu sĩ tự do sẽ không có yêu cầu như vậy, tự nhiên giữa hai bên hẳn là có chút bất đồng, có chút vặn vẹo mù mờ.
Bạch Đông Lâm cũng không muốn biết những thứ này, hắn không đến đây để làm màu,đánh bóng tên tuổi, mà để hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, để tăng chức vụ và quân hàm của mình bằng điểm cống hiến, và đổi lấy hạt giống pháp tắc, đó mới là mục đích của hắn.
Dòng người như thủy triều di động cực kỳ nhanh, hơn nữa không ngừng phân tuyến, dưới sự giám sát của các vệ binh, họ làm thủ tục tại hàng chục nghìn cảng một cách trật tự, hơn nữa ở đây không có chuyện “tan làm”, từng giây từng phút, thời gian bất tận, nơi đây dòng người không ngừng.
Chiến tranh giết chết con người.
Trong loại chiến tranh xuyên giới vực này ảnh hưởng đến toàn bộ tộc nhân, cho dù có bao nhiêu sinh linh cũng không đủ để chết.
Không cần biết lý do để bước lên chiến trường là gì, cái này giống như tồn tại phổ biến ở tất cả khu vực chiêu binh ở đại thành chính là điểm xuất phát mà cường giả đỉnh cao của Nhân tộc đều đặt chân đến.
Hôm nay, Bạch Đông Lâm cũng đã đặt chân đến nơi này.
Không đến nửa giờ, Bạch Đông Lâm đã có mặt ở vị trí phía trước trên đầu hàng.
Một khung cửa sổ bằng đồng phong cách cổ xưa vuông vức, bên trong một tu sĩ trung niên của Nhân tộc ngồi ngay ngắn, trên tay cầm một quả cầu thủy tinh tỏa ánh sáng trắng, đôi mắt như nhắm như không, vẻ mặt hờ hững tê dại.
Loại công việc nhàm chán không thú vị này, ngày này qua ngày khác, ngay cả tu sĩ cũng không chịu nổi.
“Chủng tộc.”
Bạch Đông Lâm nhếch miệng, cũng không dễ trách “người máy” chết lặng này, bắt đầu hỏi đáp theo chương trình.
“Nhân tộc.”
“Giới tính.”
“Nam!”
“Tính danh?”
“Bạch Đông Lâm.”
“Được?”
Vẻ mặt của tu sĩ trung niên cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt hắn ta liếc nhìn Bạch Đông Lâm một cách kỳ lạ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ha ha, những tu sĩ tự do như các người rất thích cáo mượn oai hùm. Ngươi đã là Bạch Đông Lâm thứ một nghìn mà ta nhận được ngày hôm nay!”
“Ngươi cho rằng nếu như đổi tên, một thân đồ đen thì có thể kết giao với người đứng đầu Tiềm Long bảng của Càn Nguyên giới sao? Ha, ngây thơ!”
Bạch Đông Lâm: “???”
Thế giới này quá rộng lớn, có vô số sinh linh, Thần Văn thông dụng đại khái cũng mười mấy vạn chữ, cho nên trùng lặp tên là chuyện đương nhiên.
Cái tên Bạch Đông Lâm này không có một trăm tỷ, mà là tám trăm tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận