Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1569: Sinh tử cân bằng (2)

Long bà bà nuốt nước bọt, hai tay hơi run rẩy, nàng nhìn phần bụng nhô lên cao của đại thiếu phu nhân, dưới sự trợ giúp của bí pháp, nàng nhìn thấy ánh sáng vàng lóng lánh vô cùng vô tận.
Chí cao, thần thánh và không thể xâm phạm.
“Rốt cuộc là gì vậy?”
“Chẳng lẽ là Thánh Nhân bẩm sinh trong truyền thuyết ư?”
Long bà bà đè lại nỗi khiếp sợ trong lòng, nàng không dám tiếp tục chậm trễ nữa. Nàng vung tay lên, các loại bảo dược trong nhẫn trữ vật rơi xuống rồi bị nghiền nát tinh luyện, nước thuốc màu sắc sặc rỡ tràn vào trong bụng nữ tử.
“Ưm a ~”
Khuôn mặt của nữ tử hơi run rẩy rồi chậm rãi mở mắt ra, nét mặt mệt mỏi và vô cùng suy yếu, nàng như cảm nhận được điều gì đó bèn nhẹ giọng nói:
“Lão nhân gia, xin hãy bảo vệ hài tử của ta, không cần quan tâm đến tính mạng của ta… Ta cầu xin ngươi! Hài tử của ta vẫn còn chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấm áp…”
Đôi mắt tràn ngập nước mắt, giọng nói tràn đầy vẻ cầu xin, một loại ánh sáng không rõ đột nhiên lấn át ánh sáng vàng kim lấp lánh đó.
Vẻ mặt của Long bà bà hơi thay đổi rồi nặng nề gật đầu.
“Yên tâm đi, các ngươi đều sẽ không sao cả.”
Nàng nói rồi ngồi khoanh chân, hai tay liên tục làm pháp quyết, từng đống linh thạch cực phẩm được bố trí thành trận pháp, ký hiệu huyền ảo không ngừng chuyển động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm uy nghiêm.
Một giọt máu lóe lên ánh sáng tím bay ra từ giữa mi tâm của Long bà bà rồi chậm rãi rơi vào giữa trận pháp. Một giây sau, ánh sáng vô cùng rực rỡ đã bao vây nữ tử thành một cái quang kén.
“Phù… Lão thân đã cố gắng hết sức rồi, có thành công hay không thì phải xem số phận của hai người.”
Long bà bà như đã tiêu hao không ít nguyên khí, khuôn mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt cũng tối hơn rất nhiều.
Rắc! Rắc…
Quang kén đầy vết nứt dần dần vỡ ra. Một giây sau, một khí cơ sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ đã bay vụt lên cao.
“Oe! Oe…”
Tiếng khóc của trẻ con to và rõ ràng vang vọng khắp Tường Vi sơn trang làm không biết bao nhiêu người đều thức dậy từ trong cơn mơ.
“Hài tử! Hài tử của ta! Phu nhân!”
Khuôn mặt Tường Vi Kiếm Thánh tràn đầy mừng rỡ, bóng người loé lên định đẩy cửa vào thì biển kim quang mênh mông sáng chói đã trào ra và đẩy bay hắn ra ngoài.
Bùm!!
Biển kim quang tạo thành từ Tường Vi kiếm phủ điên cuồng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ trăm triệu dặm.
Bóng tối đã bị đuổi đi.
“Trời, trời đã sáng rồi ư?”
“Không đúng! Bây giờ mới giờ Tử thôi mà!”
Tường Vi Kiếm Thánh bị biển kim quang đẩy bay chúi đầu xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm biển ánh sáng chói mắt, ngây người tại chỗ.
“Long, Long bà bà! Chuyện gì thế này?”
Ánh mắt của Long bà bà lộ ra vẻ giật mình, nàng nhìn bé gái đang lơ lửng trên hư không, ngọn nguồn của biển kim quang đang toả ra từ mi tâm của bé gái này.
“Đây, đây là ánh sáng chân linh ư?”
Giọng điệu có hơi không chắc chắn, dù sao thì trong nhận thức của bọn họ, chân linh là đẳng cấp cao nhất, là màu tím, ánh sáng chân linh màu vàng ư? Ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới!
Biển ánh sáng màu vàng kim kéo dài khoảng một trăm hơi thở rồi mới chậm rãi tan biến, lùi về chỗ sâu trong mi tâm của bé gái.
“Hài tử! Hài tử của ta…”
Bé gái chậm rãi bay xuống rồi được nữ tử trên giường ôm lấy. Sắc mặt của nữ tử vẫn tái nhợt như trước, hơi thở uể oải, nhưng cũng may là bảo vệ được tính mạng, đôi mắt mang theo nước mắt tỏa ra ánh sáng ấm áp của tình mẹ.
“Ha ha ha! Long bà bà, đa tạ đa tạ!!”
Tường Vi Kiếm Thánh lấy lại tinh thần, dù biển kim quang hay là gì, phu nhân và hài tử của hắn đều bình an mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tường Vi Kiếm Thánh, bây giờ vẫn còn quá sớm để vui vẻ.”
Long bà bà đi ra ngoài phòng nhìn chân trời phía xa, lúc này, bởi vì biển kim quang đã biến mất nên bóng tối lại bao phủ tất cả. Hơn nữa dường như còn đen tối hơn, quỷ dị hơn, giống như có sự sợ hãi vô tận đang dương nanh múa vuốt trong đó vậy.
“Hả? Long bà bà, sao ngươi lại nói những lời này?”
Bóng dáng Tường Vi Kiếm Thánh cứng đờ lại, kiếm tâm chém những suy nghĩ rối loạn làm hắn lập tức tỉnh táo lại, khí tức trên người dần dần trở nên sắc bén, sự nhạy cảm của kiếm tu cũng làm hắn đã nhận ra điều gì đó.
“Chuẩn bị nghênh địch…”
Ầm ầm!!
Hắn còn chưa dứt lời thì một móng vuốt đầy vảy và xúc tu đã đột nhiên vươn ra từ trong bóng tối rồi hung hăng vung tới.
Vù vù!
Hư không chấn động kịch liệt, một màn sáng có ký hiệu chuyển động hiện lên và bảo vệ toàn bộ Tường Vi sơn trang ở bên trong.
Móng vuốt sắc bén kinh khủng làm cho màn sáng không ngừng rung động, dưới tác dụng của sức mạnh khủng bố ấy, dường như một giây sau màn sánh sẽ biến mất vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận