Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1934 - Sự tàn sát tĩnh lặng (2)

Bạch đại nhân, rốt cuộc ngươi là ai? Lại tới từ phương nào?
"Bạch,
Bạch đại nhân sao?"
Lông mày Tà Phong quân chủ nhíu chặt, tìm tòi toàn bộ trí nhớ cũng không tìm được một tia manh mối nào có liên quan đến "Bạch", đương nhiên, chư thiên vô tận mênh mông cỡ nào, có nhân vật đáng sợ mà hắn ta không biết vẫn hợp tình hợp lí.
"Các ngươi xem! Vị đại nhân này, hắn, hình như hắn đang cười?"
Trong giọng nói của chủ Vạn Đồng mang theo tia sợ run, đối với người tiếp nhận tầm mắt đầu tiên như nàng mà nói, nhìn trộm đến cảnh tượng đáng sợ ấy, nàng đã phải thừa nhận áp lực tâm lý khó có thể tưởng tượng được.
Nàng nhìn thấy, chúng Bỉ Ngạn cũng nhìn thấy theo, chỉ thấy khóe miệng Bạch Đông Lâm chậm rãi giơ lên, mặt mày khẽ nhúc nhích, hiện lên một tia vui sướng có thể thấy rõ ràng.
Trong sự giết chóc vô tận, nhìn thấy sát tính vui mừng cực kỳ, hưởng thụ cực độ như thế, khiến Bỉ Ngạn cũng phải rùng mình.
"Ha ha ha! Thoải mái! Thoải mái --"
"Ăn ngon! Ăn ngon! Quá mỹ vị! Thấp nhất đều là sinh linh Tai họa đen tối thập cảnh, đây là năng lượng dư thừa thuần túy cỡ nào chứ? Cuộc đời ít thấy, cuộc đời ít thấy mà!"
Thân hình ý niệm của Bạch Đông Lâm đứng thẳng ở chỗ sâu trong vòng xoáy chư thiên vô tận, ngửa mặt lên trời cười to, cảm giác hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.
Không hề nghi ngờ, đây là thu hoạch có liên quan đến phương diện năng lượng lớn nhất, cũng là dễ dàng lấy được nhất từ khi hắn bước vào tu hành tới nay.
Phải biết rằng, sinh linh tới thập cảnh là có thể mở bản nguyên vũ trụ, thập nhất cảnh thì có thể dựng dục sinh linh bản nguyên vô cùng vô tận.
Lúc này tướng sĩ Tai họa đen tối bị vòng xoáy cắn nuốt không chỉ đơn giản như mặt ngoài thôi đâu. Ở nơi không nhìn thấy được, từng vũ trụ đại thiên, bản nguyên sinh linh Tai họa đen tối vô cùng vô tận cũng bị thắt cổ cắn nuốt tương tự, từng Tai họa đen tối chết đi, đều ít nhất có một vũ trụ đại thiên bị Bạch Đông Lâm nuốt vào.
Sau khi sinh linh chết đi, bản nguyên vũ trụ sẽ tán loạn chỉ trong thời gian ngắn, có lực hút kinh khủng của vòng xoáy chư thiên, tốc độ tán loạn ấy rất rõ ràng là không kịp, một tia một cắc năng lượng cũng không bị tổn thất.
Bạch Đông Lâm vừa mở ra nhiều chư thiên thứ cấp đếm không hết, đều còn rất nhỏ yếu, đói khát khó nhịn không đủ để hình dung, đây đối với bất luận Bỉ Ngạn nào cũng là năng lượng khổng lồ không thể cắn nuốt được, nhưng đối với hắn thì chỉ là vừa đúng.
Có nhiều chư thiên gào khóc đợi sữa như vậy, nước lũ năng lượng vừa dũng mãnh tràn vào đã bị phân tách hầu như không còn, thậm chí còn không đến được chư thiên thứ cấp tầng thứ ba.
Theo chư thiên không ngừng tăng cường, thực lực của Bạch Đông Lâm đang tăng vọt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, sự tăng mạnh lực lượng vô lượng khủng bố như thế, có "tư duy tinh vân" và "ý chí chư thiên" cùng thống ngự thì mới miễn đi nguy hiểm không khống chế được.
"Không ngờ sức mạnh dòng xoáy dùng tốt như vậy, nó không hề cẩu thả như bề ngoài, vẫn có thể làm được thao tác tinh tế giống như sức mạnh Khái Niệm."
Bạch Đông Lâm đè xuống cảm xúc sôi trào mãnh liệt, nhìn đại quân Tai họa đen tối ngoan ngoãn bước vào vòng xoáy như mất trí, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ đắc ý.
Lúc mới bắt đầu thức tỉnh sức mạnh dòng xoáy, thủ đoạn mà hắn sử dụng rất chi là thô ráp, không có gì ngoài việc gia tăng lực lượng phòng ngự, tăng mạnh bản chất tồn tại lên tới khái niệm để đối kháng với sức mạnh Khái Niệm.
Tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng lại rất nông cạn.
Sau khi sức mạnh dòng xoáy biến mất, hắn sử dụng cách mô phỏng niệm lực cũng phóng khoáng hơn nhiều. Lúc này, thủ đoạn hắn dùng để nhằm vào đại quân Tai họa đen tối chính là một thành quả trong đó
Đại quân vạn tộc tới trợ giúp từ bên ngoài, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy, chỉ là không thèm để ý tới.
Cảnh tượng mà Bỉ Ngạn nhìn thấy không giống với cảnh tượng đại quân Tai họa đen tối có thể nhìn thấy, Bạch Đông Lâm lợi dụng sức mạnh dòng xoáy, điều khiển vùng đất Hôi Tịch, hoàn toàn thay đổi cải biến hiện thực.
Đại quân Tai họa đen tối, cho dù là sự tồn tại Bỉ Ngạn trong đó, một khi bước vào vùng đất Hôi Tịch thì cái ngửi được nghe được nhìn được đều là cảnh tượng bình thường, không có vòng xoáy đen kịt gì cả, cũng không có người khổng lồ nguy nga.
Chỉ có một giây trước khi bị thắt cổ, tử vong, ý thức rơi hắc ám thì mới có thể thấy được chân thực trong hiện thực bị bóp méo, thấy bóng lưng to lớn vô bia kia, một vầng ánh sáng màu trắng sáng chói tuyệt vọng quy về mất đi sự sợ hãi vô tận và không cam lòng.
"Chiến vực Thái A? Hừ! Thật đúng là bố trí đáng sợ, Tai họa đen tối lòng muông dạ thú, đã sớm có ý đồ với vùng đất Hôi Tịch rồi, chẳng qua cũng tốt, tất cả mọi chuyện đều thành bàn đạp cho ta cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận