Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1156: Vỡ mộng

‘Mở ra thế giới ảo…’
‘Mở ra phòng sách vạn tượng…’
‘Mở ra sắp xếp cấp bậc điểm tích lũy Thiên La…’
‘…’
Rất nhiều tin tức phức tạp tràn vào trong đầu Lạc Thanh Nhi như ong vỡ tổ, trong nháy mắt khiến cho nàng ta ngây ngốc. Lượng tin tức này mặc dù không ít, nhưng tu sĩ Động Hư vẫn rất dễ dàng tiếp thu nó, điều khiến nàng ta thật sự ngây ngốc chính là nội dung trong tin tức.
“Thì ra, ta cũng không phải là ký chủ Thiên La duy nhất, thì ra, nhân vật giống như ta, ở Duy Nhất Chân Giới còn có vô số…”
“Ha ha, thì ra ta cũng không có đặc biệt như mình tưởng tượng!”
Vẻ mặt Lạc Thanh Nhi tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia cười khổ, sự tự tin trong lòng, sự kiêu ngạo, gần như bị phá hủy không còn.
Vào chính thời điểm này, ký chủ Thiên La có cùng suy nghĩ với Lạc Thanh Nhi, đủ trăm tỷ.
Mỗi một sinh mệnh đều sẽ trải qua giai đoạn này, đều sẽ cho rằng mình đặc biệt, là đứa con có thiên mệnh, là được thiên địa chú ý mà giáng thế, chắc chắn có hành động long trời lở đất.
Nhưng luôn có một ngày nào đó sẽ nhận ra sự bình thường của chính mình, chấp nhận bản thân bình thường, đây cũng là sự khởi đầu của sự trưởng thành thực sự.
Sự mê mang trong mắt Lạc Thanh Nhi dần dần tiêu tan, trở nên sâu xa hơn, khí chân cả người phù phiếm, cũng mong đợi trưởng thành vững vàng.
“Trước đây ta quá mức ỷ lại Không gian Thiên La, khi biết chân tướng, thậm chí suýt chút nữa bị phá đạo tâm, thật sự buồn cười vô cùng!”
“Cho dù Không gian Thiên La tốt đến đâu, nó cũng chỉ là một công cụ, người, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!”
“Để ta xem một chút, Không gian Thiên La thần bí này, rốt cuộc là bộ dáng như thế nào…”
Thần quang trong mắt Lạc Thanh Nhi lấp lánh, tâm tình nội liễm thâm trầm, ý niệm vừa động, kết nối Không gian Thiên La.
Vút —— Một trận ánh sáng đỏ thẫm hiện lên, Duy Độ vặn vẹo kéo dài, trong nháy mắt thân ảnh Lạc Thanh Nhi biến mất không thấy.

Càn Nguyên giới, Kiếm Vực, Đại La Kiếm Tông.
Một ngọn núi thẳng tắp dốc đứng, giống như một thanh kiếm sắc nhọn, cắm sâu vào những đám mây.
Đỉnh núi bị một kiếm chém tới, mặt đất phẳng lặng như gương trồng đầy trúc xanh, một ngôi nhà trúc đơn giản đứng ở trung tâm, những rặng tre xanh rì soi mình dưới ánh nắng, lấp lánh rực rỡ.
Mục Vương mặc trường bào giản dị, đón ánh sáng mặt trời, cầm một nhánh trúc trên tay, múa tùy ý, mềm mại, chậm rãi, giống như một ông lão gần đất xa trời.
Ánh mắt lại càng hờ hững, nhìn như đang chơi đùa với kiếm, nhưng sự chú ý lại tập trung vào biển mây, biển mây vô tận dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh, tựa như tiên cảnh, vô cùng xinh đẹp.
Xoẹt!
Một khí tức sắc bén từ trên thanh trúc tràn ra, lướt qua biển mây, trong nháy mắt chém ra một khe núi khổng lồ dài hàng trăm triệu dặm, dọc theo khoảng trống dày đặc, ánh sáng mặt trời chiếu xuống như rải một lớp sơn vàng trên mặt đất.
Ném thanh trúc trong tay xuống, Mục Vương chậm rãi đi đến bàn trúc bên cạnh ngồi xuống, bưng linh trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó liếc mắt nhìn thanh niên đứng khoanh tay ở xa xa, mở miệng hỏi:
"Phi Kiếm, nhìn đã hiểu chưa?"
Kiếm Phi Kiếm chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ suy tư tiêu tán, khum tay, thành thật trả lời:
"Sư phụ, đệ tử không hiểu."
"Không tệ."
Mục Vương gật đầu, tiếp tục nói: "Kiếm thức vừa rồi, ngươi nhớ được mấy phần?"
"Hồi bẩm sư phụ, chiêu thức nào đệ tử cũng không nhớ rõ."
"Rất tốt, hữu kiếm vô kiếm phi kiếm, hữu vô chi, phi ngã, phi phi ngã, Phi Kiếm, ngươi có thể xuống núi rồi!"
"Đa tạ sư phụ truyền đạo ân!"
Kiếm Phi Kiếm không do dự nhiều, cúi người hành lễ rồi lập tức hóa thành kiếm quang xuyên qua tầng mây, biến mất về phương xa.
Mục Vương thu hồi ánh mắt, giơ tay rót đầy linh trà, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Tiểu tử thú vị, bái sư kiếm đạo tứ thánh địa, hơn nữa đều có thu hoạch và dung nhập vào kiếm đạo của bản thân."
"Lần này Trảm Đạo Kiếm Tông lại xuất hiện một kỳ tài. Ầy, nhưng mà so ra vẫn kém Bạch Kiếm Ca của Đại La Kiếm Tông ta!"
Kiếm đạo tứ thánh địa đồng khí liên chi, mỗi khi trong môn có đệ tử kiếm đạo nghịch thiên xuất thế đều sẽ học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, dung nạp các sở trường và tìm được kiếm đạo của riêng mình.
Cái này Bạch Kiếm Ca cũng từng trải qua, cũng được các thánh địa dốc túi truyền cho giống như vậy, khí phách của Mục Vương hắn đương nhiên cũng không thể yếu, ngược lại không làm khó Kiếm Phi Kiếm.
Leng keng!
Lanh lảnh giống như âm thanh của Vô Cốc U Lan, vang lên bên tai Mục Vương.
Ánh mắt khẽ động, giơ tay lên vẫy, lấy tới một lệnh bài đen nhánh trong vô số lệnh bài treo dưới mái hiên nhà trúc.
"Bạch Đông Lâm, Tội Nghiệt Chi Chủ…"
Mục Vương híp mắt lại, nhớ tới trận đại chiến trong thế giới Chư Thần kia, còn có Tội Nghiệt Chi Chủ hoành không xuất thế, đủ loại quá khứ, rành rành ở trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận