Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1387: Dấu vết đến từ Lam Tinh

"Ngoại công pháp truyền thừa căn bản ra, trong này có vô số thần thông tiên pháp ngược lại có tác dụng càng lớn."
Ý chí thần niệm của Bạch Đông Lâm quét ngang qua, từng bộ truyền thừa tinh diệu tuyệt luân chiếu vào trong đầu, hắn có được "Bát bộ truyền thừa" toàn năng, cũng không có mong muốn lớn gì với những thần thông cấm thuật này, chủ yếu vẫn có thể làm phong phú thêm cơ sở tri thức.
Keng keng!
Tiếng vang vang vọng chấn động khắp trời đất, vượt qua khoảng cách vô cùng, cắt đứt suy nghĩ của Bạch Đông Lâm.
Liếc mắt nhìn truyền thừa trải rộng trên hư không, giơ tay vung lên lấy chiến bia chiến làm, vượt qua duy độ, trong nháy mắt trở lại không gian tối tăm.
Tấm bia thủy tinh thu hồi sợi tơ, càng ngày càng nhỏ, ngay cả quan tài bị trói buộc trên trời cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Từng quan tài giống như điểm sáng va chạm trên bia sừng nhọn, phát ra tiếng nổ vang, đồng thời cũng dung nhập vào.
"Khó trách mặc kệ ta thu phục đoạn ngón tay kia, là đã dự liệu được từ lâu, chiến bia xuất hiện sẽ mang đi bia thủy tinh mũi nhọn, đồng thời, những quan tài Thánh Nhân này cũng sẽ bị cùng mang theo, tiên quang tràn ngập không gian tự nhiên cũng không có ý nghĩa tồn tại."
"Không biết sau khi cắn nuốt hàng tỉ thi hài Thánh Nhân, chiến bia sẽ lột xác đến trình độ nào, còn có một khối trong Yêu Hoàng Cung, tám khối chiến bia chỉ thiếu một khối là có thể viên mãn, đến lúc đó, chiến bia sợ là sẽ không kém so với tấm bia đá đen kịt chứ?"
Trong mắt Bạch Đông Lâm tmơ hồ hiện lên chờ mong, tuy rằng sâu trong đáy lòng cảm thấy hơi đáng tiếc với việc không thể cắn nuốt hài cốt Thánh Nhân, nhưng chiến bia thuộc về hắn cũng coi như là biến tướng tăng cường sức mạnh của hắn.
"Xem ra lần dung hợp này không cần ta ra tay."
Theo quan tài không ngừng dung nhập, mắt thường có thể thấy được tốc độ dung hợp của chiến bia đang tăng lên nhanh chóng.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ dời đi, nhìn về phía cầu ánh sáng lẻ loi thành thành thật thật lơ lửng ở một bên, đưa tay dò xét vào trong đó, lấy ra thần thạch.
Vẫn giống như cũ, một khối đá cuội bình thường.
Màu sắc xanh đen, khắc một chữ mơ hồ - Di!
Hắc - Thương, Xích - Minh, Ngân - Thời, Thanh - Di.
"Lại thêm Kim - Thái trong tay Tà Thần, toàn bộ thần thạch ngũ sắc đã hiện thế, phá bích không xa!"
Hai mắt Bạch Đông Lâm khép lại, che lấp ánh sáng lóe lên, tư duy vận chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, thân ảnh chậm lại.
"Thương, Minh, Thời, Di, Thái!? Cái này, đây chẳng lẽ là..."
Đám mây lượng tử siêu tư duy quá mức nghịch thiên, tất cả tin tức được hấp thu đều sẽ bị phân chia quy nạp, suy diễn, năm chữ này nhìn như không hề liên quan, vô số lần tổ hợp dẫn động một đoạn văn tự sâu trong trí nhớ của Bạch Đông Lâm.
“Trời đất có chính khí, toả ra cho muôn loài. Là sông núi dưới đất, là trăng sao trên trời.
Đầy rẫy cả vũ trụ, khí hạo nhiên của người. Gặp cảnh đời bình trị, triều thịnh vang lời vui.
Khi cùng, tiết tháo rõ, sử xanh ghi đời đời. Ở Tề, sách Thái Sử, ở Tấn, bút Đổng Hồ…”
"Chính khí ca!? Thần thạch ngũ sắc vậy mà có liên quan đến Lam Tinh?!”
Bàn tay Bạch Đông Lâm căng thẳng, nắm đến "Thanh - Di" kẽo kẹt chấn động.
"Chiến! Chiến! Chiến!”
"Giết đi! Nghiền nát đám tiểu tử Dị Tộc!”
"Hừ! Là những phản đồ Lân Giáp Yêu Tộc! Kiếm Ca đại nhân, không nên nương tay, chém chết hắn!!”
Vô Tận Thiên Kiêu Chiến đã kéo dài hơn mười vòng, thiên kiêu ở lại phía sau cho dù đến từ tộc quần nào cũng là nhân vật yêu nghiệt vang dội cổ kim.
Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt cuồng bạo, đốt lên ngọn lửa trong lòng vô số người theo dõi trận đấu, tiếng reo hò gào thét vô tận, hoặc là ý chí, hoặc là tín niệm, thậm chí là tín ngưỡng cực nóng, thông qua ánh sáng xuyên suốt tất cả buông xuống Vũ Trụ Biên Hoang.
Giờ phút này, bọn hắn không còn là người ngoài cuộc, ý chí nhiệt liệt thậm chí có thể hình thành giao cảm với thiên kiêu.
Dường như trời đất cũng bị kinh động, hội tụ ánh sáng rực rỡ rải xuống vô số cánh hoa, bao trùm hàng tỷ năm ánh sáng.
Một màn kỳ dị như thế khiến đại năng Thần Ma kinh ngạc, ngay cả Chúa Tể Thập Cảnh cũng liên tiếp ghé mắt.
Ngay từ đầu, Thanh Đồng Tiên Điện lợi dụng ánh sáng chiếu Thiên Kiêu Chiến đến mọi ngóc ngách trên thế gian, các Chúa Tể còn không để ý. Dù sao bọ họ cũng coi như những sinh linh phàm tục không thể tu hành sẽ không thể ảnh hưởng đến một ngọn cây cọng cỏ ở cuối vũ trụ.
Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải là một chuyện như vậy, biến cố này vượt quá dự liệu khiến các Chúa Tể chí cao vô thượng cảnh tỉnh mấy phần, đều đang suy tư có phải là có ai tính kế ở bên trong hay không.
"Hắc hắc, cái tên rắm thối Bạch Kiếm Ca này không phải có bộ dạng đẹp trai sao? Đáng ghét, ngay cả những người ủng hộ cũng nhiều hơn ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận