Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 458: Đạo Quả trong truyền thuyết

Bạch Đông Lâm hóa ý niệm thành đao rồi giáng cho ý chí của mình vài phát mới áp chế được dục vọng muốn nuốt chửng viên cầu Thanh Linh khí. Thứ này quả thực quá hấp dẫn!
Giống như Đạo Quả trong truyền thuyết vậy!
Không vội, hiện tại còn chưa phải lúc, thứ này biểu hiện càng mạnh thì hắn càng có lòng tin với kế hoạch kia của mình.
Ý niệm Bạch Đông Lâm vừa động, viên cầu Thanh Linh khí chìm vào sâu trong Thần Hải, ba đạo thần hồn đình chỉ tất cả thôi diễn, bắt đầu toàn lực công kích phần “Ngự” trong Bát Bộ của bia Tiêm Giác Kim Hồng!
Một trong những năng lực phụ trợ của “Ngự” là có thể dùng để thống trị năng lượng và pháp tắc bản thân, đây cũng là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của hắn.
Sau khi an bài xong tất cả, Bạch Đông Lâm chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt đảo qua số thi thể tanh hôi không còn nguyên vẹn của đám yêu ma. Hắn há miệng hút sâu, chồi non đã bị tiêu hao, hố đen nhanh chóng xoay tròn để nuốt chửng tất cả.
Tay chân chỉ còn mảnh vụn, thịt nát, máu… toàn bộ đều bị thôn phệ, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần rót vào trong rất nhiều Linh Khiếu đang gào khóc đòi ăn.
Bạch Đông Lâm chép chép miệng, trông vẫn còn hơi bất mãn, cái này cũng không thể trách hắn.
Linh Khiếu ẩn tàng đã tới gần chín ngàn đại quan, ước chừng hơn chín ngàn Linh Khiếu với không gian vô hạn, không giới hạn nghĩa là có bao nhiêu năng lượng cũng không đủ!
Dựa theo ý chí cực cao của “Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh”, Bạch Đông Lâm đánh giá, mỗi một viên Linh Khiếu đáng lẽ phải thôn phệ một phương vô hạn đa nguyên vũ trụ mới có thể miễn cưỡng lấp đầy.
Duy Nhất Chân Giới này cũng là vô hạn đa nguyên vũ trụ sao?
Cứ coi như nó là vậy đi, nếu thôn phệ hết nó cũng chỉ có thể viên mãn một viên Linh Khiếu, so sánh từng đó với mười hai vạn chín ngàn sáu trăm Linh Khiếu thì quả thật chính là một hạt cát giữa sa mạc.
Nhưng Bạch Đông Lâm cũng không cảm thấy chán nản, những việc đã trải qua đã giúp hắn nhìn thoáng mọi việc, lúc này mới có từng đó thôi thì vẫn bình thường.
Thu lại hào quang trong mắt, hắn đứng dậy, nhìn ra xa rồi nhíu mày, hắn đã ở chỗ này một thời gian rồi nhưng tiếc là yêu ma quỷ quái lại chẳng tấn công thêm lần nào nữa.
Không chỉ như thế, chắc là bởi vì khí tức công kích vừa rồi vẫn còn sót lại nên có không ít yêu ma nhỏ yếu từ xa xa cũng chọn đi vòng qua khu vực này.
Chỉ là một hai con tiểu quái nên Bạch Đông Lâm cũng lười đuổi theo, đợt tấn công mạnh vừa rồi khiến khẩu vị của hắn kén hơn nhiều.
Người phía sau màn sắp đặt trận chiến yêu ma này sẽ chịu buông bỏ một cách dễ dàng như vậy sao?
Thôi, đã như vậy thì tiếp tục đi chém chồi non đi, chờ sau này vẫn còn cơ hội để giết yêu ma quỷ quái mà, hai mắt Bạch Đông Lâm mơ hồ hiện lên một tia hưng phấn.
Vẫn còn ba canh giờ nữa, ba canh giờ sau, hắn muốn trồng đầy nấm trên Duy Độ Chi Tâm!
“Tử Triệu!”
Ù!
Hắc đao Tử Triệu hóa thành một tia sáng màu đen xẹt qua hư không, cuối cùng dừng trong tay Bạch Đông Lâm rồi không ngừng nhảy nhót trên đó.
Hắn đeo vòng vào cổ tay, vác hắc đao lên vai, nhẹ nhàng nhảy lên rồi dùng tốc độ phi thường chạy nhanh trên dây leo xanh biếc giống như đang đi trên đất bằng, một lát sau liền đi tới trước mặt một chồi non.
Chồi non to lớn cần mấy chục người mới có thể ôm lấy, nếu chém xuống thì mất sức lắm.
Bạch Đông Lâm cao tới ba trăm trượng, Tử Triệu cũng lớn theo hắn, lửa vàng trong cơ thể thiêu đốt hừng hực thêm một lần nữa, hắn dồn hết sức mình!
“Trảm!”
Thân thể hắn vặn vẹo, cuồng phong gào thét, lưỡi đao lóe ra ánh sáng vàng chói vừa chạm đến chồi non thì lại phát sinh dị biến!
Hức! Chồi non hơi run rẩy, có tiếng nức nở vang lên, thân thể Bạch Đông Lâm lập tức bị một luồng lực lượng không thể kháng cự đóng đinh giữa không trung.
Bạch Đông Lâm trợn trừng hai mắt, năng lượng trong cơ thể bắt đầu đòi tự bạo, chồi non trước mặt đột nhiên nứt ra, vặn vặn mấy cái rồi vây kín Bạch Đông Lâm, ngay sau đó liền cuốn hắn vào bên trong những sợi dây leo khổng lồ.
Một trận gió nhẹ thổi qua, khắp bề mặt dây leo trống rỗng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
...
“Hự, đây là nơi nào?”
Bạch Đông Lâm lắc lắc đầu, dần dần lấy lại ý thức, hai mắt lóe lên tia sáng, hắn nhảy lên rồi siết chặt Tử Triệu trong tay.
Thứ đập vào mắt hắn là một nơi toàn sương mù trắng xóa, đám sương mù quay cuồng hóa thành đủ loại hình dáng kì quái.
Bạch Đông Lâm lập tức cảnh giác, hắn đoán kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện lại ra tay, kẻ đó đang thao túng Duy Độ Chi Tâm kéo hắn vào cái chốn kỳ quái này.
Cảm ứng được vô số phân liệt thể của tấm bia Tiêm Giác chìm chìm nổi nổi trong Thần Hải, Bạch Đông Lâm bắt đầu ngưng thần, cẩn thận thăm dò chung quanh.
Đi đi lại lại một lát, Bạch Đông Lâm không phát hiện được nguy hiểm liền tăng dần tốc độ, hắn muốn mau chóng hiểu rõ tình huống nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận