Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 463: Ma khế

Thành trì đen kịt nhìn có vẻ kiên cố, nhưng nó lại chẳng thể ngăn được yêu ma Đại Năng cảnh. Trên đường cái trong thành trì màu đen, một người ăn mày mặc quần áo lam lũ đang nằm bò ở ven đường, vẻ mặt xám xịt. Ánh mắt của người ăn mày này vô hồn, trong thân thể có vô số ánh sáng lóe ra liên kết với rất nhiều điểm tin tức trong Cửu Hoàn Chi Tâm.
“Đông Lâm, một nghìn Quang Ảnh Phân Thân đã vào đúng chỗ, sau khi so sánh đã lựa chọn được một nghìn điểm tụ tập đông tu sĩ nhất.”
“Ước tính có thể nhận được hơn một tỷ tu sĩ cùng một lúc.”
“Đông Lâm, Thế giới thấp duy của ngươi có ổn không đấy?”
Thần Hồn Vô Vi hờ hững trong chốc lát, hắn thật sự không hiểu vì sao Lưu Đông Xuyên lại hóa trang thành một người ăn mày. Có thể đây là đam mê đặc biệt của hắn ta!
“Lưu tiền bối, chỉ cần tiền bối có thể cưỡng ép bắt được họ rồi đưa vào Thế giới thấp duy là được. Tiền bối không cần phải lo lắng tới khả năng chứa của Thế giới thấp duy đâu.”
“Nó vô cùng đặc biệt, đủ để dung nạp những tu sĩ này.”
Lưu Đông Xuyên khẽ gật đầu. Trong thành trì này có mười Quang Ảnh Phân Thân mạnh nhất của hắn ta. Thật sự, có rất nhiều tu sĩ cấp thấp tụ tập ở nơi này. Nếu không thêm chút sức mạnh vào thì dù là Lưu Đông Xuyên cũng sẽ cảm thấy quá sức.
“Vậy có thể bắt đầu chưa?”
Ánh mắt của Thần Hồn Vô Vi trở nên thâm thúy, thông qua kết nối Thần Hồn trong đầu Chí Ác và Vân Địch, hắn chú ý tới trận đồ của Vân Địch.
“Đợi một chút, Lưu tiền bối hãy chờ một lát, sắp xong rồi…”
Trong lúc cảm ứng liên kết giữa trận đồ và hố đen càng lúc càng mãnh liệt, Thần Hồn Vô Vi nín thở tập trung. Lúc này đây, e rằng hắn còn có thể bắt được một con cá lớn.
Ánh mắt Thần Hồn Vô Vi trở nên thâm thúy, hắn nhìn Vân Địch một cách chăm chú thông qua sợi tơ Thần Hồn. Vân Địch cầm Linh Bút, không hề phát giác ra mà chăm chú vẽ trận đồ. Mặt của hắn ta lúc thì lạnh lùng, lúc lại điên cuồng, trạng thái cả người vô cùng quỷ dị.
“Ha ha…”
“Vạn năm trước, ta cửu tử nhất sinh, không biết giết chết bao nhiêu người mới có thể giành được cơ hội thay đổi huyết mạch. Trước mặt bọn họ, huyết mạch mà ta coi là tất cả lại chẳng thể chịu nổi một kích!”
“Dựa vào đâu chứ!”
“Dựa vào cái gì mà các ngươi vừa sinh ra đã có huyết mạch cấp thần. Còn ta phải bỏ ra tất cả, nhưng ngay cả tư cách ngửa mặt trông lên các ngươi cũng không có!”
“Ta không cam lòng! Ta muốn nghịch thiên! Ta muốn thay đổi vận mệnh của bản thân!”
Thần thái của Vân Địch hoàn toàn trở nên điên cuồng, miệng thì lẩm bẩm, đi từng bước một tới vị trí trung tâm của trận đồ khổng lồ rồi quỳ trên mặt đất. Hắn ta dùng tay làm đao xẻ ngực của bản thân ra, một hồn huyết sáng lấp lánh từ từ bay ra. Thần Hồn Vân Địch lập tức tối sầm lại, hơi trở nên mờ ảo, nguyên khí đại thương.
Hắn ta dùng ngón tay dính hồn huyết từ từ khắc một chữ “Thiệu” ở một trong bốn góc ở vị trí trung tâm. Sau đó, Vân Địch lại lần lượt khắc ba chữ “Lâm”, “Giới”, “Thông” ở ba góc còn lại. Tầm mắt của hắn ta chuyển tới giữa tứ giác ở vị trí trung tâm, vẻ mặt điên cuồng từ từ biến mất thay vào đó là ánh mắt tỉnh táo, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra vẻ say mê.
“Ma khế!”
Vân Địch gom số hồn huyết còn dư lại rồi viết hai chữ lớn “ma khế” rồng bay phượng múa vào trung tâm của trận đồ.
“Ma Hoàng đại nhân, ngài hãy xuất hiện đi, ta nguyện hiến tế tất cả những gì ta có. Hãy lấy thân thể máu thịt của ta đi!”
“Xin ngài hãy làm theo khế ước của chúng ta, giúp ta giành được huyết mạch Kỳ Lân!”
“Ong ong!”
Một luồng sáng đen chuyển động, một loạt tiếng kêu mơ hồ truyền tới. Lúc này, vừa khéo đã tới kỳ hạn một ngày, hố đen hoàn toàn ổn định, một làn sóng đi qua hố đen và Thần Hải của Vân Địch, kích hoạt chỗ liên kết của trận đồ.
Ánh mắt Thần Hồn Vô Vi trở nên nghiêm túc, tầm mắt lui khỏi Thần Hải của Vân Địch.
“Grao!”
Một tiếng rồng ngâm đáng sợ vang vọng trời đất, trong đó ẩn ẩn lộ ra sự đau đớn. Có chừng mười chiếc vảy rồng lớn như ngọn đồi, trắng như tuyết rơi từ trong hố đen xuống kéo theo cái đuôi lửa sắc sỡ, xoẹt qua phía chân trời, rơi xuống mặt đất.
“A!” một tiếng thét đau đớn vang lên, mấy bóng người cao lớn lảo đảo rút lui, máu tươi bắn tung tóe nhuộm bầu trời thành một màu đỏ máu.
“Đông Lâm!”
Lưu Đông Xuyên mặc quần áo của ăn mày gọi với giọng cấp thiết, nhìn về phía chân trời xa xa, ánh sáng trong mắt lưu chuyển. Hố đen trở nên ổn định, áp lực phong tỏa của bọn họ cũng tăng vọt.
“Lưu tiền bối, ra tay đi!”
Thần Hồn Vô Vi trốn trong bia Tiêm Giác Kim Hồng sải bước trong hư không, bia Tiêm Giác trong tay tỏa ra hào quang kim hồng. Hắn giơ tay tung lên, trong thành có chín luồng sáng bay vụt ra. Đó đúng là chín bia Tiêm Giác còn ở nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận