Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1810 - Bản Ngã Chân Ý (1)

Xương tay năm ngón tay khẽ nhúc nhích, thực hiện pháp quyết, từ đó mà một làn sóng dao động khó hiểu lan tràn, khoảnh khắc tiếp theo, vô số mặt người trên lớp vảy mỏng đều há to miệng rồi phun ra chất lỏng sền sệt đen kịt.
Ầm đùng đùng --
Trong chớp mắt, chất lỏng quỷ dị xoay tròn và ngưng kết lại thành tấm bia đá cao ngất khắc đầy chú văn, khí tức khủng khiếp dọa người, đứng sừng sững trong hư vô, chạm đến nơi sâu hút trong vòng xoáy thời không.
Vòng xoáy thời không liên tục rung chuyển đột nhiên ổn định trở lại.
“Ông, ông chủ, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy thôi sao? Có cần làm chút gì đó không?”
Giọng nói của Lộ Á đầy run rẩy, tuy rằng khí tức đáng sợ của Tai họa đen tối đều bị ngăn cách bên ngoài, nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này cũng đủ khiến tâm thần hắn ta chìm vào lo âu thấp thỏm, việc Tai họa đen tối xuất hiện tất nhiên đại biểu cho tai hoạ, thực lực của hắn ta lại yếu ớt, không thể trông cậy được, hắn ta chỉ có thể nhìn về phía Bạch Đông Lâm với ánh mắt khẩn cầu.
Vị ông chủ thần bí này có thể du hành vượt không gian, nhất định có thực lực rất mạnh, nói không chừng chính là một cái đại lão ẩn mình dạo chơi trên nhân gian, bên trong tiểu thuyết và truyện ký đều viết như thế, Lộ Á tin chắc, không hề nghi ngờ.
“Không có cách nào.”
Bạch Đông Lâm nhún vai bất lực, nếu như bản tôn ở đây, có lẽ còn có thể làm chút gì đó, còn hắn thì thôi bỏ đi, hắn chỉ là một “người làm công” mà thôi, hiện giờ, tinh vực này đã bị Tai họa đen tối xâm nhiễm, ngay cả việc chạy trốn cũng là một vấn đề đáng lo.
“Có thể dùng tay xé rách Giới Bích của Chư Thiên Thái Hạo, còn có thể tạo thành lối đi thời không ổn định, chủ nhân của bàn tay xương này là Vô Thượng Bỉ Ngạn!”
“Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn!?”
Lộ Á nghe vậy thì cơ thể trở nên mềm nhũn, suýt nữa đã tê liệt ngã xuống đất.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, Tai họa đen tối đây là đang có hành động lớn à, những thứ hắn nhìn thấy khác với Lộ Á, hắn và rất nhiều phân thân đồng bộ ký ức đều nhìn thấy lối đi thời không được mở ra trong không trung của vũ trụ song song mười mấy giờ thông qua thị giác khác biệt.
Hơn mười Tai họa đen tối Bỉ Ngạn đồng loạt ra tay!
Cảnh tượng hoành tráng hiếm thấy.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta chết chắc rồi......”
Vô Thượng Bỉ Ngạn mạnh mẽ đến vậy, chắc chắn lúc này đã phát hiện bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể đập tới một phát, diệt sạch hết thảy.
Lộ Á rơi vào tuyệt vọng, lúc đầu trong lòng hắn ta còn trào dâng hận ý mãnh liệt, nhưng vừa nghe được đối phương là Bỉ Ngạn thì lập tức buông xuôi.
“Chính xác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta đều không đi được, có điều, tiểu tử ngươi chết chắc, về phần ta thì còn chưa chết được đâu.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua Lộ Á bằng vẻ mặt có chút tiếc nuối, bằng vào tu vi chỉ tới thập cảnh như hắn còn chưa thể mở ra thế giới Vô Gian có thể che giấu được ánh mắt của Bỉ Ngạn, không có cách nào dẫn Lộ Á theo.
“Ông chủ, ngươi thật vô tình!”
Lộ Á cười khổ, hắn ta đã chấp nhận số mệnh, quả thực hắn ta không có tư cách yêu cầu người khác mạo hiểm để cứu mình, hai người lại không quen biết nhau.
“Ồ? Tiểu tử, ngươi may mắn lắm đấy, được cứu rồi.”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm sửng sốt, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, hai tên gia hỏa kia đến nhanh thật, xem ra đúng là vẫn luôn đợi bên trong hang ổ của mình.
Vù vù!
Hư không đen kịt hơi run lên, phảng phất như có thứ gì đó rất kinh khủng sắp xuất hiện, thời không mơ hồ vặn xoắn, khoảnh khắc kế tiếp, bóng tối rút đi, hết thảy tinh vực ở nơi xa nhất trong tầm mắt đều bị bao trùm bởi hai màu một đỏ, một trắng.
Có một quang cầu đỏ lơ lửng bên trong màu sắc đỏ thẫm như máu tươi, uy nghiêm, tối cao – Ý Chí Quyền Lợi.
Đồng thời, cũng có một quang cầu huyền bí trôi nổi bất định bên trong ánh sáng màu trắng thuần khiết và êm dịu, đồng dạng có, tinh khiết, vô thượng – Tinh Thần Tuyệt Đối.
Ý Chí Quyền Lợi và Tinh Thần Tuyệt Đối, hai vị Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn chứng đạo nhờ sức mạnh khoa học kỹ thuật và có hình thức tồn tại cực kỳ đặc biệt, trong khi ngay cả đám Thần cũng không có hình thể cố định, thứ Bạch Đông Lâm nhìn thấy là quang cầu, nhưng trong mắt Lộ Á thì lại là một quyển bảo điển màu đỏ như máu và một lá cờ tung bay phấp phới trong gió......
“Hai vị đạo hữu có thể giúp đỡ một chút không? Loại nơi chốn nguy hiểm này không thích hợp với ta cho lắm.”
Lộ Á đã kinh hoàng đến mức đầu óc trống rỗng, trí não phụ trợ trong tiềm thức cũng đã đứng máy, Bạch Đông Lâm ngược lại nét mặt hết sức tự nhiên, rung chuyển ý chí và truyền ra giọng nói của mình.
Đôi mắt dịu dàng rủ xuống, xuyên qua rào chắn phòng ngự của hiệu cầm đồ, nhìn thẳng vào mắt Bạch Đông Lâm mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận