Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1829 - Muốn nghịch chiến Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn (3)

“A di đà phật, phân thân đời thứ hai của chúng ta cũng sắp trưởng thành, cũng có thể gọi ra tha ngã vị lai, tổn thất khi tha hóa chư thiên sẽ hoàn toàn trừ khử.”
“Tính đi tính lại, chỉ là tổn thất tha ngã đời thứ nhất mà thôi.”
“Ha ha, Chí Thiện, bản tôn tính toán không bỏ sót, như thế nào lại làm buôn bán thua thiệt?”
“Được rồi, đều đừng nói nhiều nữa, bản tôn vẫn đang chờ chúng ta đấy.”
Dưới sự tàn phá của sự cắn trả kinh khủng, sắc mạnh của bốn người đều trở nên trắng bệch, khí tức uể oải, nhưng ánh mắt lại óng ánh đến cực điểm.
“Lấy thân làm giáp! Bất tử bất diệt!”
Lúc này thân thể tương lai chính là pháo đài an toàn nhất, thân thể nhộn nhạo, nuốt bốn người Vô Vi vào trong đó, bảo vệ toàn phương vị.
Tay kết pháp quyết, miệng tụng chú văn huyền ảo.
“Cánh cửa duy độ chí cao! Mở ra!”
Ù ù!
Cánh cửa duy độ được mở ra bằng lực lượng Bỉ Ngạn che khuất bầu trời, thân thể tương lai không chần chờ, cất bước bước vào trong đó.
Lúc này không gian vĩ độ chí cao đã hóa thành một phương chiến trường thối nát, mọi thứ đều bị đánh nát, hơn mười cường giả Bỉ Ngạn kiệt lực chém giết, dư âm hủy diệt được tạo thành sau mỗi một lần giao kích, nếu như rơi vào thế giới bên ngoài thì chắc chắn sẽ dẫn đến vũ trụ mất đi, sinh linh đồ thán.
“Ha ha ha! Kiếm Thú, từ bỏ đi! Đạo Diễn vô lượng lần này do bọn ta tiếp quản, các ngươi đừng nghĩ nhúng chàm nữa!”
Ám Kiêu cười đến rất chi là vui sướng, sổ lượng của Bỉ Ngạn Tai họa đen tối mà hắn ta hao tâm tốn sức triệu tập đến hoàn toàn nghiền ép phe Thái Hạo, đều là kết quả hai chọi một.
Nhưng Thái Hạo cũng không phải ngồi không, hầu như từng Bỉ Ngạn một, thực lực cá thể đều phải hơi mạnh hơn Tai họa đen tối.
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn rất khó bị giết chết, cho dù là trong tình huống hai đánh một cũng rất khó làm được.
Có điều mục đích của đám Tai họa đen tối cũng không là đánh chết Bỉ Ngạn Thái Hạo, lần này bọn họ đến chỉ là vì phá hư Chư Thiên Đạo Diễn vô lượng, ngăn cản ý chí chư thiên của Thái Hạo tiến hành trao đổi, càng phải ngăn cản Bỉ Ngạn của Thái Hạo mượn cơ hội này “trộm đạo” tại chư thiên vô tận.
Chư Thiên Đạo Diễn là cơ duyên vô thượng.
Đối với Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn thì càng là như vậy, bọn họ muốn dùng hết khả năng tụ tập ý thức bản ngã của chính mình vào ý chí chư thiên, mượn lực nhìn trộm huyền bí của chư thiên vô tận.
Đây là ý chí bước vào cửu cảnh vĩnh hằng bất diệt, đặt nền móng cho việc trở thành người siêu thoát, là con đường tắt duy nhất được biết!
Nếu như Loan Hồng Xích Cực Toàn Tí có sự tồn tại bước vào siêu thoát, đối với chư thiên Tai họa đen tối ở bên cạnh là một loại đạ kích giảm trí khó có thể tưởng tượng được.
Bởi vậy, dù cho chỉ có khả năng một phần tỷ tỷ, Tai họa đen tối cũng không thể ngồi xem không để ý, chắc chắn sẽ trả bất cứ giá nào để phá hư Đạo Diễn vô lượng không được tiến hành thuận lợi.
“Hừ! Ám Kiêu, ngươi đừng vui vẻ quá sớm!”
Ánh mắt Kiếm Thú sắc bén, Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa trong tay chậm rãi chém xuống, kiếm quang với sức mạnh to lớn vô lượng kinh khủng tách biển cát đen kịp đang ập tới của Ám Kiêu ra thành hai, quy về hư vô mất đi.
Kiếm Thú ngoài mặt thì tức giận cực kỳ, nhưng trong lòng lại sắp cười ra tiếng, cơ duyên thành tựu siêu thoát nhỏ bé so với với Hành giả nguyên điểm trăm phần trăm sẽ trở thành người siêu thoát đã bé nhỏ không đáng kể.
Bí ẩn tuyệt đối như Hành giả nguyên điểm này, sự tồn tại biết đến đã ít lại càng thêm ít, hắn ta cùng với Tin Tức Chi Nguyên đương nhiên sẽ không trắng trợn tuyên dương, để tránh cho đắc tội Bạch Đông Lâm.
Trận chiến Bỉ Ngạn không ngừng không ngớt, Tai họa đen tối ngăn cách thời không, ngăn cản Thái Hạo Bỉ Ngạn tiếp cận vũ trụ nguyên điểm, ý chí Chư Thiên Thái Hạo càng run lẩy bẩy, không thể bước vào không gian vĩ độ chí cao dù chỉ một tấc, chớ nói chi là tiến vào nguyên điểm hoàn thành ý chí trao đổi tin tức chứ.
Ù ù!
Trên chiến trường thối nát, đột nhiên hư không rung động, bốn vòng xoáy phù văn che khuất bầu trời từ từ hiện ra.
Thân thể tương lai to lớn hùng vĩ vô lượng liên tục bước vào, khí tức cuồng bạo tản ra, trong nháy mắt đã đưa tới ánh mắt khiếp sợ của chúng Bỉ Ngạn.
Đại Đạo Thiên Đạo Vô Vi, đạo âm hồn mông.
Quá Khứ Hiện Thế Chí Thiện, phạm âm vô lượng.
“Cái gì?!”
“Điều đó không có khả năng! Quái vật như vậy, làm sao có thể còn có bốn tên lận được? Hơn nữa, chúng ta đã chặt đứt thời không tương lai...”
Khóe miệng Ám Kiêu co giật, khuôn mặt vốn đen nhánh dâng lên lửa đen hừng hực, khiếp sợ cùng không thể đưa dưới thư, đã rồi tức giận.
Khí tức thời không mơ hồ mà vặn vẹo trên người thân thể tương lai, đây là sự xâm nhiễm của mê vụ tương lại, không cách nào che giấu được, đương nhiên Bỉ Ngạn ở đây liếc mắt một cái đã thấy ngay hư thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận