Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1710 - Nhiều năng lượng thạch anh quá (2)

Trong trung tâm nụ hoa, một tòa kim tự tháp đỏ tươi đứng sừng sững, hình dáng nguy nga, cao tới mấy chục triệu năm ánh sáng, quanh thân khắc đầy hoa văn quỷ dị, ánh sáng âm u chập chờn. Thời không xung quanh vặn vẹo, khí tức cực kỳ bao la.
“Chỉ Doanh, tiến độ thế nào rồi?”
Hư không trống rỗng vang lên một thanh âm tà ác kỳ quái, ở sâu trong Duy Độ đỉnh kim tự tháp, nơi khó có thể nhìn trộm, có ba bóng dáng mơ hồ đang ngồi xếp bằng.
“Gần chín phần, ước tính là thêm bảy trăm nghìn năm nữa thì có thể hoàn toàn việc cắn nuốt Chư Thiên Alor.”
“Hơi chậm.”
“Hết cách rồi, “Phệ Không Tháp” phân cho chúng ta cũng chỉ có chừng đó thôi, chúng đã hoạt động hết công suất rồi.”
“Hừ! Lần sau đừng gọi ta làm cái loại chuyện khô khan này, tốn nhiều thời gian mà lợi ích lại không cao.”
Trong giọng nói hơi có vẻ bất mãn, đến loại cảnh giới này của bọn họ khát vọng đối với năng lượng không lớn lắm. Những năng lượng thu thập được này chủ yếu là vì trả lại Chư Thiên, ở trên tay những đại nhân ở phía trên, đổi lấy vật cần thiết.
Những gì họ cầu mong là một bước đột phá cảnh giới, chỉ khi ở cấp độ cao hơn thì mới hữu dụng với bọn họ.
Rất rõ ràng, hài cốt Chư Thiên này đã bị vơ vét rất nhiều lần, bảo bối tốt đã sớm bị lấy đi hết, cắn nuốt vật chất Chư Thiên chuyển hóa năng lượng đã là thủ đoạn cuối cùng để xử lý hài cốt Chư Thiên, vì vắt khô giá trị còn lại của nó.
Quá trình này là nhàm chán và tốn nhiều thời gian nhất, nhưng lợi ích lại thấp nhất, tuy khá an toàn và ổn định.
Thế nhưng bọn họ ngay từ đầu cũng không có ý nghĩ này, trong lòng họ vẫn ôm chờ mong, hy vọng trong lúc vắt khô giá trị Chư Thiên có thể tìm được một ít cơ duyên ẩn giấu cực sâu.
Đáng tiếc chuyện không được như ý, tiến độ cắn nuốt cũng sắp được chín phần, đừng nói cơ duyên, ngay cả một cọng lông cũng không nhìn thấy.
“Khà khà, những tên kia thật đúng là vơ vét sạch sẽ, không có một ngọn cỏ luôn!”
Trong hư không đen kịt có một một chùm sáng chập chờn, đó là rễ hoa U Lam, năm tháng dài đằng đẵng đến nay, chưa bao giờ ngừng lấp lóe, điều này đại biểu cho mỗi giây mỗi phút đều có năng lượng thạch anh liên tục không ngừng bị truyền dẫn và hội tụ vào trong kim tự tháp đỏ tươi từ sâu trong tinh không xa xôi.
Tuy những kẻ ẩn nấp ở sâu trong Duy Độ đang nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm rễ cây hoa u lam. Lan rộng cảm nhận, ngăn chặn tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Ví dụ như bị trộm lẻn vào, tuy khả năng này rất nhỏ, dù sao làm gì có kẻ ngốc nào vì năng lượng thạch anh mà dám đến mạo phạm ba vị thập nhất cảnh bọn họ.
Bạch Đông Lâm bám vào năng lượng thạch anh, thông qua rễ truyền dẫn, tiến vào bên trong kim tự tháp đỏ tươi. Đây là một không gian cực kỳ rộng lớn, trải dài qua hàng tỷ năm ánh sáng.
Quang huy chói lọi, từng khối năng lượng thạch anh chồng chất thành dãy núi vô tận, mênh mông không thấy bến bờ.
“Giàu to rồi! Giàu to rồi! Quá trời năng lượng thạch anh luôn!”
“Ha ha ha! Tất cả là của ta!”
“Nuốt...”
Không gian bên trong kim tự tháp đỏ tươi bao la bát ngát. Tổng lượng năng lượng thạch anh cực kỳ khủng bố, không thể đếm xuể.
Những khối vuông nhỏ này có bề ngoài xấu xí, do sinh linh Tai họa đen tối tiêu tốn hơn bảy triệu năm, sử dụng rất nhiều Phệ Không Tháp, luôn luôn không ngừng cắn nuốt Chư Thiên Alor, mới luyện hóa và tinh luyện được chín phần vật chất của chúng.
Nhưng cho dù là khối năng lượng cực kỳ tinh khiết, Bạch Đông Lâm biết, nếu muốn cắn nuốt toàn bộ nó thì phải tiêu tốn thời gian rất lâu. Và trong nháy mắt hắn lộ ra bóng dáng, tất nhiên ba người trông chừng bên ngoài đều sẽ lập tức phát hiện.
Cho nên,...
“Lĩnh vực siêu thần! Mở ra...”
“Đóng Băng Thời Không!”
Khi thời gian hoàn toàn dừng lại, mắt Bạch Đông Lâm bốc lên ánh sáng xanh lục, giang hai tay ra nhào về phía dãy núi năng lượng thạch anh vô tận.
“Cứu Cực - Hỗn Độn Siêu Đại Tuyền Qua! Nuốt!”
Một vòng xoáy hỗn độn hình thái ba chiều hiện ra, kịch liệt xoay tròn, nở rộ ra từ trong ngực Bạch Đông Lâm, trong nháy mắt bành trướng đến mấy trăm triệu năm ánh sáng, nhưng vẫn không ngừng kéo dài.
Năng lượng thạch anh vỡ nát, hòa tan dưới tác dụng của lực hút đáng sợ, rồi hóa thành từng cột chất lỏng năng lượng dày tới mấy vạn năm ánh sáng, tranh nhau tràn vào trong vòng xoáy.
“Ha ha ha! Sảng khoái! Sảng khoái quá!”
Bạch Đông Lâm toét miệng cười to, thế giới nhất nguyên linh khiếu đã bật hết hỏa lực, sử dụng ra sức ăn sữa điên cuồng cắn nuốt năng lượng, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản năng lượng trong cơ thể tràn đầy. Trong nháy mắt, cột ánh sáng rực rỡ lấp lánh kim quang, phun ra khỏi thất khiếu.
“Không hay rồi!
“Có kẻ xâm nhập!”
Trong nháy mắt Bạch Đông Lâm sống lại, ba cường giả Tai họa đen tối Chân Nhất còn đang tán gẫu lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nhìn về phía kim tự tháp đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận