Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 157: Ngọn núi màu trắng

Trong mắt con chim khổng lồ lộ ra hung quang, sức mạnh đáng sợ từ cái móng cực lớn chụp về phía Bạch Đông Lâm, đồng thời cái cánh khổng lồ quét ngay tới che mất đường lui. Bạch Đông Lâm không lùi mà tiến tới ẩu đả với con chim khổng lồ kia. Mặt đất cứng cỏi màu đen ở xung quanh không chịu được sức phá hoại của hai bên nên đều vỡ tung, bụi đất mù mịt.
Cuộc chiến kịch liệt kéo dài hơn mười hiệp. Bạch Đông Lâm vốn ở trạng thái không tốt nên rơi xuống thế hạ phong. Chim khổng lồ bị kích thích hung tính nên càng đánh càng hăng. Hai bên một tăng một giảm, Bạch Đông Lâm miễn cưỡng chống đỡ mấy chiêu thì bị cái mỏ lớn của con chim mổ trúng. Thân thể của hắn lập tức đứt thành từng khúc, đầu óc thì bị kình lực đáng sợ chấn nứt, chết ngay tại chỗ.
“Quác!”
Chim khổng lồ màu vàng kim kêu to một tiếng tràn ngập sự vui sướng của kẻ thắng cuộc. Nó đột nhiên mở to miệng hút một cái. Tàn thi của Bạch Đông Lâm bị nuốt vào trong bụng.
Chỉ mấy hơi thở sau, Bạch Đông Lâm vốn đã hóa thành đống thịt vụn trong bụng chim khổng lồ sống lại. Hắn mở hai mắt ra, một tia sáng đỏ lóe lên trong không gian đen kịt rồi biến mất.
“A, ngây thơ thật! Súc sinh thì vẫn là súc sinh mà thôi.”
Bạch Đông Lâm không giết chết chim khổng lồ ngay mà hắn muốn ẹp cạn chút giá trị cuối cùng của nó. Thứ nhất là axit trong dạ dày của chim khổng lồ có thể giúp hắn thu được một chút năng lượng cường hóa. Thứ hai là có thể lợi dụng chim khổng lồ để có ưu thế trên cao để nhanh chóng vượt qua bình nguyên đen.
Hắn tập trung cảm ngộ phương hướng mà chim khổng lồ đi. Nếu phương hướng bị lệch thì hung hăng đấm cho nó một cái, đánh vài lần là nó sẽ biết nên bay hướng nào thôi. Bạch Đông Lâm cởi huyết giáp ra, trần truồng ngồi khoanh chân trong dịch dạ dày. Một ý niệm cảm ứng phương hướng được đưa đi kia.
Đồng thời, Bạch Đông Lâm bắt đầu tu luyện. Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng được nghỉ ngơi cho tốt. Nói vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ tìm được Tiểu Tử và vòng tay.
“Quác!”
Con chim khổng lồ như một tia sáng màu vàng kim bay xẹt qua bầu trời đêm. Tiếng kêu to tràn ngập sự thảm thiết, miệng mũi tràn ra máu tươi, đã tới cảnh đèn cạn dầu.
Trong bụng chim, Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, đứng dậy đi ra khỏi dịch dạ dày. Thân thể bị ăn mòn rách rưới nhanh chóng khôi phục. Ánh sáng màu đỏ lóe lên, huyết giáp bao trùm toàn thân. Trong cảm ứng thì vị trí của Tiểu Tử đã gần trong gang tấc.
Càng tới gần nơi đây, áp chế không gian càng mạnh. Ngay cả chim khổng lồ đều phải cật lực để bay. Trong bụng nó đầy hố sâu, đều do hắn đập ra. Con chim này đã bị Bạch Đông Lâm ép tiêu hao hết bản nguyên, đã cách cái chết không xa.
“Điểu huynh, ngươi cực khổ rồi. Kiếp sau đừng ăn linh tinh nữa.”
Nói xong, Bạch Đông Lâm dựng thẳng chưởng đao. Một phá diệt đao ý ngưng lại không tan, chém xuống nhanh như tia chớp. Trong nháy mắt, chim khổng lồ bị mổ bụng, máu tươi và nội tạng bay đầy trời.
“Quác!” Một tiếng rên rỉ vang lên.
Chim khổng lồ rơi xuống đất phát ra tiếng “ầm ầm”, tạo ra một cái hố rất lớn. Ánh sáng đỏ lóe lên trên hắc đao Tử Triệu, thi thể chim khổng lồ đã bị thu vào trong thế giới Bản Nguyên của đạo khí. Thân thể của con chim khổng lồ màu vàng kim này là tài liệu giá trị bất phàm, có thể lợi dụng một chút.
Bạch Đông Lâm nhảy ra khỏi hố sâu. Ánh mắt của hắn dừng ở ngọn núi màu trắng nơi xa, sắc mặt căng thẳng. Bạch Đông Lâm cảm ứng được pháp tắc Không Gian đang co rút về phía ngọn núi lớn màu trắng kia. Xem ra bình nguyên đen cấm không và áp chế không gian đều là vì ngọn núi màu trắng kia.
Rốt cuộc ngọn núi màu trắng kia kinh khủng tới mức nào? Trong ánh mắt của Bạch Đông Lâm có xen lẫn vẻ chấn động. Ngọn núi lớn này giống như một động tối có chất lượng rất khoa trương, nó đè ép không gian của bình nguyên đen trong phạm vi lớn như vậy tới mức co sập lại.
Mặc dù có thể không phải vì chất lượng mới tạo thành hiện tượng này, nhưng ngọn núi màu trắng này vẫn cường đại tới quỷ dị. Nó khiến hắn sinh lòng cảnh giác. Bất kể thế nào thì vẫn phải xông vào đó một lần. Bởi vì Bạch Đông Lâm đã cảm ứng được Tiểu Tử và vòng tay đang ở ngay trên đỉnh núi.
Thân người khẽ động, hắn hóa thành tia sáng màu đỏ bay vọt về phía ngọn núi màu trắng. Vượt ra khỏi dự liệu của Bạch Đông Lâm là ngọn núi lớn này chẳng có bất cứ nguy hiểm nào. Hắn lên đỉnh núi một cách thuận lợi. Tình huống khác thường này khiến trong lòng Bạch Đông Lâm càng cảnh giác hơn.
Thần niệm khẽ động rồi hạ xuống. Nhưng thần niệm vừa rời khỏi thân thể ba thước thì không thể tiến thêm được nữa. Bạch Đông Lâm nhíu mày một cái, cất bước đi về phía hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận