Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 66: Dừng, dừng lại

Xưa kia vô số tông môn bị chôn vùi tại đây, rất nhiều tu sĩ đến đây chính là muốn vào sa mạc tìm bảo! Ở đây, hằng năm cũng quả thật có người tìm được cổ bảo trong hoang mạc, người ‘một bước lên trời’ cũng có. Vậy nên suốt ngần ấy năm nay, nó vẫn cổ vũ rất nhiều tu sĩ ‘người trước ngã xuống, người sau tiến lên’. Có người nói trong sa mạc này còn ẩn giấu một bí mật kinh thiên, có quan hệ với thần tiên bị giết trước kia. Nếu ai đó có cơ duyên xảo hợp vào được trong đó, miễn còn sống thì sẽ lấy được thứ ‘chấn động tạo hóa’!
Trong sa mạc này cũng có rất nhiều nguy hiểm: Điều kiện khắc nghiệt, cướp bóc tàn ác, dị thú hung mãnh, còn có một ít sát trận mà các tông môn để lại!
Có thể nói là nguy cơ trùng trùng, không có chút kinh nghiệm nào đã vào chạy loạn thì chưa nói tới chuyện khác, chỉ cần lạc đường thôi đã đủ để ngươi mất mạng rồi.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, hắn chẳng có hứng thú gì với mấy thứ bảo vật đồng nát từ mấy chục vạn năm trước, hắn chỉ muốn đi xuyên qua sa mạc. Tuy nhiên, với loại ‘ma mới’ thuần túy như hắn, lạc đường trong lần đầu đi vào có thể nói là chuyện ‘ván đã đóng thuyền’.
Xem ra hắn không thể một mình lên đường, phải tìm một người hướng dẫn. Uống xong rượu trong ly, Bạch Đông Lâm tính tiền rồi rời khỏi.
Hắn vừa rời khỏi tửu lâu đã đi thẳng tới quảng trường của tòa thành này. Từ tin tức hắn vừa có được, rất nhiều tu sĩ đều đang chiêu binh mãi mã tại quảng trường, tạo thành đoàn đội tiến vào sa mạc tìm bảo vật!
Cuối cùng thì kẻ can đảm, dám đi vào một mình cũng là số ít. Đối mặt với vô số nguy hiểm trong sa mạc, tất nhiên là ‘nhiều người, mạnh sức’ rồi.
Hắn chỉ cần tìm một đoàn người đáng tin, trà trộn vào trong đó, đạt được mục đích đi xuyên qua đại mạc của mình là được.
Trung tâm quảng trường.
“Liệt Phong tầm bảo đội tuyển người đây! Mọi người tới xem một chút đi!”
“Hoàng Sa tiểu đội tìm gấp trận pháp sư!”
“Lại đây đi! Tiểu ca ca, tới xem một chút đi!”
Ở quảng trường có rất nhiều tu sĩ, tiếng gọi ầm ĩ, huyên náo vang lên ở khắp nơi. Bạch Đông Lâm vừa đi vừa nghỉ, quan sát những đội tìm bảo muôn hình muôn vẻ, cảm thấy những tu sĩ này đều quá khoa trương, có hơi không đáng tin cậy.
Hắn đi vào giữa quảng trường thì mắt hắn bị hấp dẫn bởi cảnh đám quần chúng vây quanh một chỗ. Bạch Đông Lâm chen vào, chỉ thấy một tấm vải trắng với mấy chữ to được viết trên đó: ‘Tìm đạo hữu đến Lôi Trạch Vực’.
Đứng dưới tấm vải trắng là một lão giả áo xám, vuốt râu cười nhìn mọi người, không hề nói chuyện.
Thảo nào nó lại khiến người ta vây xem. Chín mươi chín phần trăm người tới đây đều để tìm bảo, hiếm ai lại chọn đi xuyên qua Ma Á Viêm Viêm đại mạc để đến Lôi Trạch Vực. Tuy nó có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng nếu so với những nguy hiểm họ phải đối mặt thì cực kỳ không có lợi.
Bọn họ sẵn lòng dùng thời gian gấp mười lần để đi vòng, vì ít ra nó sẽ an toàn hơn nhiều lắm. Đối với phần lớn mọi người, thời gian là thứ không hề đáng giá.
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên. Cái này thích hợp với hắn, nhưng hắn cũng quan sát một hai, xem thử người này có đáng tin cậy không.
Quần chúng vây xem dần dần tản đi. Bọn họ đều đến tìm bảo vật, nhanh chóng tìm được một đội tìm bảo cho bản thân mới là chuyện quan trọng.
Lão đầu đợi nửa canh giờ mà chỉ tuyển được ba người, hai nam một nữ, đều là cao thủ Nguyên Thai Cảnh. Bạch Đông Lâm bí mật quan sát cảm giác lão nhân này vẫn đủ đáng tin, không hề thật giả lẫn lộn.
Bản thân hắn cũng không có bao nhiêu lựa chọn, thế là hắn lập tức tiến phía trước, chắp tay nói với lão đầu:
“Vị đạo hữu này, tại hạ cũng muốn đến Lôi Trạch Vực, không biết ngươi có yêu cầu gì không?”
Giữa các tu sĩ không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn tu vi, tu vi xấp xỉ thì đều xưng hô lẫn nhau là đạo hữu.
Lão đầu quan sát toàn bộ Bạch Đông Lâm một phen. Khí chất bất phàm, khí tức điềm tĩnh, hẳn là một cao thủ, bèn vừa cười vừa nói: “Đại mạc rộng lớn nguy hiểm vạn phần, tất nhiên yêu cầu tối thiểu nhất là thực lực. Đạo hữu chỉ cần thi triển một ít tu vi thì tại hạ tự có quyết định!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, cũng tán thành cách thức này, thế là hắn vận chuyển Thất Thương quyền phổ, tay phải nắm lại, một luồng khí thế cường đại bốc lên, cát bụi xung quanh bay vòng. Hắn chuẩn bị đấm ra một quyền.
“Dừng, dừng lại! Không thử nữa, ngươi có thể gia nhập!”
Trán của lão đầu lấm tấm mồ hôi, bị một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ. Một quyền này mà đánh ra thì sợ sẽ lấy mất nửa cái mạng già của lão ta!
Mặc dù chiêu thức của nam tử này có phần kỳ quái, nhưng thực lực là thật sự, thứ này không thể làm giả, vậy nên lão ta vội vã ngăn Bạch Đông Lâm ra quyền.
Bạch Đông Lâm nghe vậy, thu lại khí huyết, dừng công kích lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận