Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1137: Kiếp nạn thứ chín

Vẻ mặt mấy đại năng còn lại không thay đổi, vẫn xung phong liều chết lao về phía Bạch Đông Lâm, nhấc lên làn sóng quy tắc, vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm khẽ thay đổi, ngẩng đầu vào sâu bên trong kiếp vân ở phía xa.
“Nhanh vậy sao?”
“Kiếp nạn thứ chín……”
Các loại kiếp nạn, huy hoàng thiên uy.
Tất cả những nơi mà kiếp vân khổng lồ đi qua, tất cả sinh linh đều tránh ra, chỉ có mỗi cường giả cấp mười mới tiếp tục hoành hành trong thiên tai kinh thiên động địa như vậy, nhưng vẫn có nguy cơ dẫn ra kiếp nạn Thọ Ách rình rập, đến cả các lão tổ cũng không dám đặt chân trong đó.
“Có nên ra tay đánh chết người kia không?”
Có lão tổ Yêu tộc đứng sâu bên trong thứ nguyên, tay cầm trường đao màu đỏ tươi, ánh mắt đã khoá chặt ở nơi hơn ngàn vạn năm ánh sáng, Bạch Đông Lâm đang chiến đấu bên trong kiếp vân, nếu muốn thì lão ta có thể tiện tay chém chết hắn.
“Không thể.”
“Chủ Lôi Đình truyền tin đến, người này có thủ đoạn bảo vệ tính mạng đặc biệt, hắn cưỡng ép chống lại một đòn mà không bị thương, theo suy đoán sơ bộ thì có lẽ hắn có một loại bảo vật giống với con rối chết thay đã thất truyền.”
“Con rối chết thay cũng không thể chết thay vì Thần Ma.”
“Tạm thời cứ chờ xem đã, tình hình chủ Lôi Đình không được ổn lắm, kiếp nạn Thọ Ách có dấu hiệu ập xuống sớm, kiếp Thần Ma này rất quỷ dị, chờ nó tiêu tán rồi ra tay cũng không muộn, có mấy người chúng ta nhìn hắn còn có thể chạy thoát được sao?”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Thần uy của cường giả cáp mười vô lượng, chỉ giơ tay nhấc chân thôi đã là một tinh hệ, nhưng lúc này bọn họ lại không dám ra tay với kiếp vân, sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc, dù sao thì cường giả cấp mười đáng giá hơn một biên giới cằn cỗi nhiều.
Người muốn phá hỏng thì cứ phá hỏng đi, lấy ra một cụm tinh hệ siêu thế giới, trăm tỷ tinh hệ cho ngươi phá hỏng, không đủ còn có thể phá thêm, đây là suy nghĩ sâu trong nội tâm của mấy lão tổ Yêu tộc.
Xoẹt! Ầm ầm ầm!
Kiếp vân cuồng bạo tàn sát bừa bãi không dừng lại vì ý chí của bất cứ kẻ nào, chớp nháy không ngừng, vô vàn những đợt tấn công đáng sợ nối tiếp nhau đổ ập xuống, trong vòng trăm vạn năm ánh sáng đã trở thành vùng cấm của sinh mệnh.
“Giết!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm nghị, bóng dáng thấp thoáng trong Biển Lôi điên cuồng chém giết với rất nhiều Phong Đế đại năng. Ỷ vào Bất Tử Bất Diệt, ra hết tất cả chiêu trò, trấn áp hoặc là đánh tan thần khu của đối phương, nhưng muốn đánh chết hẳn lại rất khó, nói thế nào thì nói đấy đều là cường giả đỉnh cao.
“Đến rồi sao?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, đại đa số lựu chú ý của hắn đều đặt lên kiếp vân xanh thẳm, từng luồng khí tức cực nóng đang ngưng tụ, cảm giác nguy hiểm vô hình quanh quẩn trong lòng hắn.
Đoàng!
Màu đỏ tươi, xám trắng, vàng, ngọn lửa mang ba màu sắc khác nhau được dựng dục ra từ bên trong kiếp vân, hơi nhảy lên thiêu đốt, ngọn lửa kia như thể thiên địch của sinh mệnh, làm đại năng đang đứng phía xa bên ngoài kiếp vân quan sát cũng có cảm giác như đang có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt trong cơ thể.
“Thứ này là……”
Bạch Đông Lâm cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng dừng hành động tự thiêu đốt bản thân để tăng chiến lực lên, từ đè lên Phong Đế đại năng đánh, biến thành chạy vội để trốn tránh.
“Ngọn lửa này tấn công vào Tam Quang của người!”
Bên trong Băng Tuyết Thần Điện, hắn phải đóng bưng cơ thể vô số lần mới có được Tam Quang Băng Phách Thần Thuỷ, mà ngọn lửa ba màu này lại ngược lại, nó có thể đốt cháy Tam Quang của người.
Ong ——
Ngọn lửa ba màu bên trong kiếp vân hơi chấn động, ngay sau đó biến mất không thấy, khoảng khắc tiếp theo nó lại xuất hiện bên trong cơ thể của Bạch Đông Lâm một cách kỳ quái.
“Cảm giác chiếu rọi?!”
Bạch Đông Lâm thầm mắng một tiếng, kiếp vân này quá vô sỉ, phương thức tấn công này đã đề cập trực tiếp đến luật Nhân Quả, không thể nào tránh né được.
Cảm giác nó đến rồi sẽ bị tấn công trực tiếp, thậm chí che chắn cảm giác cũng vô dụng, bởi vì cái này có trình tự trước sau, ngươi chỉ có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó trước ròi mới xuất hiện suy nghĩ sẽ che chắn cảm giác, nhưng khi đó đã chậm.
Bùm!
Ngọn lửa màu đỏ tươi bám lên trên sinh mạng chi quang, ngọn lửa màu xám trắng đốt cháy linh hồn chi quang, ngọn lửa màu vàng có thể thiêu đốt ý chí chi quang, điên cuồng lan tràn, nóng đến khác thường, hoà tan phân giải tất cả quang huy thành hư vô.
Thần khu của Bạch Đông Lâm run lên, thu nhỏ lại nhỏ bằng phân tử, lúc này hắn đã không còn hơi đâu để mà chiến đấu kịch liệt với những cường giả Phong Đế kia nữa, chỉ có thể lợi dụng Cực Tốc để tránh né, dồn hết sức để đối phó với Tam Quang thiêu đốt trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận