Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 906: Nghiệp Hỏa Hồng Liên

“Không! Hú ú ú!” Yêu Lang ngửa đầu hú lên một hồi dài, mắt rưng rưng lệ, tạm biệt các sói con của ta!
“Ôi, trời muốn diệt ta rồi! Ha ha, buồn cười, thật là buồn cười, không ngờ sắp chết đến nơi còn bị trêu đùa như thế!”
“Thủ lĩnh, nén bi thương, vận mệnh đã vậy rồi còn làm sao được.”
Hồ ly biến về dạng chân thân, nằm sấp trên đầu hổ, năm chiếc đuôi bồng bềnh lông nhè nhẹ đong đưa sau lưng, ôn tồn an ủi Trấn Thủ yêu hổ.
Bạch Đông Lâm xếch mày liếc nhìn đám Yêu tộc nghển cổ chịu chết, trong lòng không còn gì để nói.
Binh sĩ cấp một thì sao? Đâu có ăn mất cơm nhà các người!
Chẳng phải bất kỳ chúa tể nào cũng đều bắt đầu từ binh sĩ cấp một đó sao? Một đám không có hiểu biết!
Dị tộc và đám sinh vật méo mó đông nhung nhúc cộng thêm đống máu thịt phủ khắp hư không làm trợ lực kia nhiều nhất cũng chỉ là sức mạnh cảnh giới thứ nhất, tương đương với trình độ của Hàn Dịch trên Tiềm Long bảng.
Đây chính là sự chênh lệch giữa Thiên Kiêu với tu sĩ bình thường. Đội quân do Trấn Thủ yêu hổ đứng đầu này, chỉ riêng Thần Nguyên Cảnh đại viên mãn đã có vài vị cộng thêm mấy triệu yêu binh cùng nhau tạo thành chiến trận cũng không sánh bằng một Thiên Kiêu như Hàn Dịch!
Hổ vàng chín đầu tan biến, toàn bộ chiến trường bỗng chốc tĩnh lặng.
Những cú sốc liên tục làm đám yêu binh đánh mất ý chí chiến đấu, yêu nguyên cũng gần như đã cạn kiệt, hoàn toàn từ bỏ kháng cự, đám quái vật buồn nôn bám trên đống thịt máu me lập tức hưng phấn ào ào xông tới đánh giết đám yêu binh.
“Không thể để họ chết được, nếu họ chết thì nhiệm vụ của ta phải làm sao?”
Người ban bố nhiệm vụ tử vong, nhiệm vụ sẽ bị tự động tuyên bố là thất bại, Bạch Đông Lâm vốn đã coi những điểm cống hiến kia là đồ trong túi mình đương nhiên sẽ không để tình huống này xảy ra.
Hắn lật nghiêng tay một chút, cho tay vào trong hư không trước mắt, trong vòng bán kính vài trăm dặm, hư không đen ngòm nhẹ nhàng dập dờn vươn ra lít nha lít nhít các bàn tay, trông có lẽ không dưới chục triệu chiếc.
Hư không bị đống thịt bao phủ bị Bạch Đông Lâm đột phá một cách dễ dàng.
Bọn quái vật máu me trông đầy điên loạn kia bỗng chốc sững ra, lồng ngực chúng bị một bàn tay đột ngột xuyên thủng, bàn tay vẫy nhẹ một cái, bọn chúng liền hóa thành một đống bùn nhão lập lòe sắc đen, bị nuốt chửng sạch sẽ.
“Thật khó nuốt!”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, bọn Dị tộc này trông thì mạnh nhưng năng lượng chuyển đổi ra được lại không đáng bao nhiêu.
Chít chít chít!
Ùm!
Đám quái vật méo mó nhung nhúc dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn Bạch Đông Lâm bằng ánh mắt hung ác, ngay đến con quái vật hình người khổng lồ cũng hơi cúi đầu nhìn xuống, cái miệng rộng ngoác ra sau tai thè ra một chiếc lưỡi nhẵn thín liếm láp khuôn mặt thối rữa của bản thân.
“Khì khì! Nhân tộc, mạnh đấy!”
“Có điều, cũng phải chết cả thôi! Giết!”
Ngôn ngữ xuất xứ từ thế giới Chủ Thần Địa Ngục, Bạch Đông Lâm tinh thông mấy chục nghìn ngôn ngữ đương nhiên nghe hiểu nhưng đối với thứ sắp phải chết, hắn hoàn toàn không có nhu cầu giao lưu.
Quái vật hình người ra lệnh một tiếng, đám sinh vật méo mó vứt bỏ không thèm đếm xỉa đến các yêu binh, cả lũ rú lên lao về phía Bạch Đông Lâm.
Đoàng! Uỳnh uỳnh!
Hư không bị đống thịt che phủ run rẩy như thể sinh vật sống bắt đầu nhanh chóng co lại kéo theo hư không có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào ý đồ vây chết Bạch Đông Lâm ở trong đó.
“Quái vật độc ác đầy tội nghiệt, làm nhiên liệu kể cũng không tồi.”
Bạch Đông Lâm đứng khoanh tay, thần quang vấn vít trước trán, Thần Hồn Vô Vi mang vẻ mặt xót thương sải bước bước ra, chắp tay trước ngực, thong thả khoanh chân ngồi xuống.
“A Di Đà Phật!”
Phừng!
Dưới người Vô Vi tỏa ra ngọn lửa đỏ rực hừng hực đặc sệt như máu tươi, đó là Nghiệp Hỏa đã nuốt chửng hàng chục tỷ tội nghiệt sát sinh đến giờ đã trở nên mạnh mẽ đủ để đem ra dùng một phen.
Nghiệp Hỏa bốc lên ngưng lại hóa thành Huyết Liên đỏ máu như thể vật thật, Vô Vi ngồi khoanh chân bên trên Huyết Liên, bên trên phía sau đầu có Phật quang dìu dịu, phía dưới cơ thể là Nghiệp Hỏa đỏ rừng rực giương nanh múa vuốt.
Thánh khiết và tà dị đan xen kết hợp với nhau tạo nên một cảnh tượng dị thường. Cảnh tượng này khắc sâu vào ký ức của các Yêu tộc kia, e rằng suốt đời khó quên.
Quái vật đỏ lòm méo mó cuồn cuộn như thủy triều cuốn ngược lại thành một quả cầu khổng lồ bao chặt lấy Bạch Đông Lâm. Vô Vi khép hờ hai mắt, sắc mặt ánh lên chút thương xót, tay làm thế hàng ma pháp ấn.
“Phật Nộ – Nghiệp Hỏa Hồng Liên!”
Đùng!
Đài sen Nghiệp Hỏa bên dưới cơ thể rung lên, chớp mắt phun trào ra ngọn lửa rực cháy đỏ hừng hực vô tận phủ lấy toàn bộ đám quái vật méo mó xung quanh.
“Gào! Xèo xèo…”
“Aaa!”
Chúng rú lên điên loạn, tội nghiệt trong cơ thể chính là nhiên liệu tốt nhất bị Nghiệp Hỏa châm lửa, lửa lan tràn điên cuồng. Không riêng gì những quái vật méo mó kia mà ngay cả một vùng hư không rộng bị đống thịt phủ lên cũng bị bốc cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận