Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 262: Khắc nghiệt ép ra tiềm năng

Trong Hắc Ngục này không có bất kỳ sinh vật là giống cái, ngay cả ruồi cũng toàn con đực nên cơ bản là không có điều kiện để ‘sản xuất’ ra sinh mệnh mới. Trong số bảy đại ngục chỉ có một ngục giam dành riêng để giam giữ giống cái, sáu ngục giam còn lại đều là sinh vật giống đực. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này nhưng chủ yếu vẫn là liên quan đến tỷ lệ nam nữ trong giới tu luyện.
Ngay khi Bạch Đông Lâm bước vào thành thì đã có vài đôi mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào hắn. Khí chất và tinh thần của Bạch Đông Lâm quá khác so với những người ở đây. Sống lâu trong Hắc Ngục đều sẽ là loại hấp hối, nửa sống nửa chết.
Một người có tinh thần sáng láng như Bạch Đông Lâm, ngoại trừ cao tầng của một vài thế lực lớn thì chính là kẻ mới vào Hắc Ngục.
Những kẻ tai to mặt lớn ở tòa thành này thì bọn họ đều đã quen mặt còn Bạch Đông Lâm lại hoắc lạ hua, nếu không có gì bất ngờ thì đúng là một con ma mới. Loại người vừa mới bước chân vào Hắc Ngục này thường bị bọn họ gọi là ‘dê béo’, bởi vì trên người họ chắc chắn là có không ít bảo bối.
Bạch Đông Lâm chỉ đứng trên đường cái một lúc mà đã có vài người nhảy ra vây quanh hắn, hơn nữa trong bóng tối vẫn còn rất nhiều kẻ đang âm thầm quan sát.
“Tiểu tử, mới tới à? Phạm vào tội gì thế?”
Trong Hắc Ngục này, ngươi phạm tội càng lớn thì chứng tỏ ngươi càng trâu bò. Tội ác đã trở thành một loại ‘vinh quang’ nào đó. Cho nên khi đối mặt với những người mới đến, câu hỏi đầu tiên chắc chắn phải là phạm tội gì.
Nếu như Bạch Đông Lâm nói hắn vào đây là vì giết một người, nhất định sẽ bị đám già đời này chế giễu không thương tiếc. Ở trong mắt bọn họ, tội danh này chính là cấp độ thấp nhất.
Thấy Bạch Đông Lâm chỉ cười cười, nhìn thẳng bọn họ chứ không nói gì thì đại hán mập mạp có khuôn mặt âm trầm đầy vết sẹo vừa mở miệng không nhịn được mà tiếp tục nói:
“Tiểu tử, giao pháp bảo trữ vật của ngươi ra đây. Sau này ở Cực Ác thành, Long ca ca sẽ chiếu cố ngươi.”
Sở dĩ đám tội phạm trong Hắc Ngục cứ phải lên mặt doạ nạt chứ không trực tiếp ra tay thì không phải vì bị nhốt lâu quá rồi bụng dạ trở nên mềm yếu hay lương thiện gì, mà là do hoàn cảnh tuyệt linh (đoạn tuyệt với linh khí) ở đây tạo thành.
Nguyên tắc của bọn họ là mồm miệng đỡ tay chân, chuyện có thể giải quyết bằng mồm mép thì cố gắng không động thủ vì mỗi một phần năng lượng đều vô cùng quý giá. Ở chỗ này, năng lượng linh khí có liên quan trực tiếp đến thọ nguyên.
Nét mặt Bạch Đông Lâm đầy ý cười, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đám người này. Hắn dựng thẳng ngón trỏ, nói với đám người xung quanh:
“Ta hỏi các ngươi một câu. Ai trả lời trước thì sẽ giữ được được mạng chó của mình, tiếp tục sống thoi thóp trong Hắc Ngục này.
Nói cho ta biết, ai cai quản tòa thành này?”
Bạch Đông Lâm chỉ mới nắm giữ được thần thông Thiên Thị Địa Thính nên không thể do thám một số khu vực bị trận pháp cấm chế bao phủ. Thần niệm của Bạch Đông Lâm cũng sẽ bị trận pháp cấm chế ngăn cách, cho nên hắn mới cần những người này dẫn đường cho mình.
“Tiểu tử! Ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!”
Sắc mặt đám người đại hán kia lập tức thay đổi. Không phải là bọn họ chưa từng gặp qua người mới nào không có mắt nhìn, không hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt như tên này. Được rồi, dù sao thì năng lượng tiêu hao lúc ra tay vẫn có thể kiếm lại được từ trên người tiểu tử này.
Thân thể đám người này đồng loạt di chuyển, tấn công về phía Bạch Đông Lâm. Năng lực toàn thân cực kỳ hạn chế, đòn công kích tung ra cũng được nén đến cực hạn, không lãng phí một đồng một cắc linh khí nào.
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, khả năng khống chế tốt thật. Có vẻ như hoàn cảnh khắc nghiệt đúng là có thể ép ra tiềm năng của con người.
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng giơ tay phải lên, vận dụng thuật Bội Hóa một bộ phận, một chưởng ảnh cực lớp lập tức loé lên.
Rầm!
Tiếng động cực lớn vang lên, một dấu tay khổng lồ có thể thấy rõ cả vân tay đã in sâu trên mặt đất.
Ngoại trừ một tu sĩ gầy như que củi thì đại hán mập mạp cùng một số người khác đã bị đập thành thịt nát dính chặt dưới đáy hố, muốn gỡ ra cũng không được.
“Sao nào? Đã nghĩ xong đáp án cho câu hỏi của ta chưa?”
“Thể, thể tu đại nhân, tiểu nhân đã nghĩ thông suốt rồi ạ! Mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đưa ngài đến đó!”
Tên khỉ ốm run lẩy bẩy, hối hận muốn chết đi được. Con mẹ nó, nếu sớm biết hàng này là thể tu thì đánh chết hắn cũng không dám nhảy ra đánh cướp. Trong Hắc Ngục, lợi thế của thể tu quá lớn, tất cả sức mạnh của bọn họ đều nằm trên cơ thể, nhu cầu sử dụng linh khí nhỏ hơn các tu sĩ khác rất nhiều!
“Tốt lắm.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, đi sau tên khỉ còm đến trung tâm tòa thành.
Sau khi hai người rời đi thì có vài bóng đen lao ra khỏi những góc tối như một đám chó điên, nhảy thẳng vào trong cái hố do chưởng ấn khổng lồ để lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận