Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 196: Đóng gói mang đi

Không được, đã đến cực hạn rồi. Bạch Đông Lâm đã dùng hết tất cả thủ đoạn phòng ngự mà uy lực tử lôi thì vẫn còn đang tăng lên nhưng cái này cũng không sao cả. Trong khoảng thời gian này, đâu phải hắn ngồi chơi không làm gì. Ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười, một khắc sau thì đã bị tử lôi đánh thành tro tàn. Sau mấy hơi thở, Bạch Đông Lâm đột nhiên sống lại, chớp mắt hắc bào đã xuất hiện, che kín thân thể trần trụi.
Lúc này tử lôi đã dừng công kích, động tác của Bạch Đông Lâm cực nhanh, lóe qua loé lại trong dược viên. Từng viên linh thạch, đồ vật kỳ dị và tài nguyên khắc đầy minh văn bị hắn ném ra, chìm vào lòng đất.
Cho dù Tử Lôi trận này có cao minh hơn nữa thì cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Khi nó toàn lực vận chuyển, Bạch Đông Lâm liên tục dùng Linh Hồn Chi Nhãn quan sát, một giây cũng không ngừng nghỉ. Vô số tri thức hiện lên trong linh hồn, cuối cùng cũng giúp hắn nghĩ ra phương pháp phá giải.
Bạch Đông Lâm bố trí hết đại trận này đến đại trận khác, kết cấu của chúng giao hòa vào nhau, cực kỳ phức tạp. Biện pháp của hắn chính là lấy trận phá trận, đặc biệt là trong tình huống đã tìm được sơ hở thì việc này cũng không khó khăn gì.
Bố trí xong xuôi, Bạch Đông Lâm dùng thần niệm dẫn động trận pháp. Một luồng dao động kỳ lạ xuất hiện, lồng sáng màu tím khổng lồ kia bắt đầu hơi dao động, tiếp theo vặn vẹo kịch liệt, không ngừng lấp lóe. Sau một lát thì hoàn toàn tiêu tán.
Tay Bạch Đông Lâm kết pháp quyết, bảy trận pháp lập tức thu hẹp lại, phong tỏa bảy viên tử ngọc lấp loé những tia thiểm điện đang từ từ trồi lên mặt đất.
Đây chính là mắt trận.
Bảy khối tử ngọc này cũng là mục tiêu của Bạch Đông Lâm, bên trong chúng ẩn chứa sức mạnh sấm chớp rất khổng lồ. Thứ này dùng để xoát năng lượng thì không có gì tốt bằng. Vẻ mặt Bạch Đông Lâm tràn đầy ý cười, thu nhập tất cả vào trong vòng tay.
Bạch Đông Lâm nhìn lướt qua vườn thuốc, bây giờ những thứ này đều thuộc về hắn. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định không lãng phí thời gian đi hái nữa.
Ý niệm của Bạch Đông Lâm câu thông với đạo khí Tử Triệu, Đại Hắc Đao cắm trong Huyết Hải khẽ phát ra tiếng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại phi ra ngoài thân thể, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Cảm thụ được đạo khí Tử Triệu nhảy nhót, Bạch Đông Lâm mỉm cười. Tất cả vật liệu trong cơ thể trong nháy mắt đều thiêu đốt kịch liệt thăng hoa đến cực điểm!
Một luồng sức mạnh khổng lồ trào ra mãnh liệt, toàn thân Bạch Đông Lâm đều bị ngọn lửa kim sắc hừng hực bao vây, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, khẽ chuyển động đã xuất hiện trong hư không.
Bạch Đông Lâm ngưng tụ đao thế, đao ý huỷ diệt quanh quẩn bên người.
Bóng người vàng óng lóe qua léo lại bốn phương tám hướng trong dược viên. Bạch Đông Lâm giơ Hắc Đao Tử Triệu lên, mạnh mẽ chém xuống, bốn luồng đao quang to lớn chợt lóe, im lặng không một tiếng động mà xuất hiện ở giữa dược viên.
Quanh dược viên bỗng xuất hiện bốn vết nứt cực lớn, sâu không thấy đáy.
Bóng dáng Bạch Đông Lâm lấp loé rồi hiện ra ở phía dưới, cách mặt đất cả nghìn trượng.
Trảm! Bạch Đông Lâm gầm lên, quét ngang đao chém xuống.
Đao quang khổng lồ nháy mắt đã xoẹt qua tầng tầng nham thạch.
Bạch Đông Lâm vừa sải bước đã trở lại mặt đất, thu liễm khí tức. Ngọn lửa kim sắc lụi tàn, tất cả lại khôi phục lại như bình thường.
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ thì Tiểu Tử cùng Hoa Linh bên trong đạo khí Tử Triệu đã được thả ra.
“Đại ca!”
“Chủ nhân!”
Bạch Đông Lâm gật đầu, nói: “Ta lấy được một mảnh dược viên, đợi lát nữa sẽ thu vào bên trong đạo khí Tử Triệu, các ngươi chăm sóc kỹ một chút nhé. Nhớ là không được phá hư linh thảo bảo dược đấy!”
“Yên tâm đi đại ca! Cứ giao cho ta!”
“Biết rồi, chủ nhân.”
Bạch Đông Lâm liếc nhìn Tiểu Tử, cũng vì có nhóc quỷ tinh nghịch như ngươi ở trong đó nên ta mới lo lắng. Chẳng qua có Hoa Linh chăm sóc nên cũng không có vấn đề gì.
Trong thế giới bản nguyên của Tử Triệu không thích hợp để bồi dưỡng dược viên, nhưng bây giờ hết cách rồi, chỉ có thể tính trước như vậy thôi. Có Hoa Linh ở đó thì ít nhất cũng có thể cam đoan rất nhiều linh thảo bảo dược không chết được. Về sau có nơi tốt hơn lại chuyển ra cũng không muộn.
Bạch Đông Lâm cắm đạo khí Tử Triệu vào trung tâm dược viên, một tia sáng đỏ lập tức lóe lên. Cả dược viên rộng ngàn trượng đã được thu vào bên trong thế giới Bản Nguyên.
Trước mắt, đây đã là cực hạn mà Bạch Đông lâm có thể làm được. Sau cùng, hắn ném Tiểu Tử cùng Hoa Linh vào rồi thu hồi đạo khí Tử Triệu.
Bạch Đông Lâm sải bước đi đến trước mặt cánh cửa ánh sáng. Cũng may là bí cảnh Nguyệt Cung chỉ tuân thủ theo trình tự vận hành đã được thiết lập sẵn, nếu không hắn làm loạn kiểu này thì sợ là đã bị đá ra ngoài từ lâu rồi.
Vượt qua cánh cửa ánh sáng, một cảnh tượng kỳ dị đập vào mí mắt Bạch Đông Lâm. Vô số thứ giống như bong bóng bay lơ lửng trong không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận